Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 146



Cả người cô giống như muốn chui trong chăn, khóe miệng Tần Phong giương lên.

 

Hắn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hơi nghiêng người nhìn cô.

 

Tay đem cái chăn Diễm Tinh đang đắp qua mặt kéo xuống.

"Hôm qua em nắm tay tôi không chịu buông, nên tôi mới ở lại đây cùng em.

 

Yên tâm, tôi không làm gì em cả."

Diễm Tinh nhìn Tần Phong, cảm thấy hắn giống như đang cười nhạo cô.



 

Diễm Tinh trừng mắt, dùng tốc độ nhanh nhất từ giường chạy vào nhà tắm.

Tần Phong nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, tiếng cười trầm thấp vang lên.

 

Diễm Tinh nghe tiếng cười này vành tai càng ngày càng đỏ, đóng cửa rầm một cái.

Thấy cô đã vào bên trong, Tần Phong mới thu lại nụ cười.

 

Con ngươi dần dần khôi phục sự lạnh lẽo.

 

Tối hôm qua, sau khi sang phòng cô lại thấy bộ dáng của cô khi đó vô cùng khổ sở.

 

Gương mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, cả người căng cứng, tay nhỏ nắm chặt ga giường giống như đang phải chịu đựng gì đó rất thống khổ.

 

Hắn lúc đầu còn nghĩ cô bị bệnh nhưng sau đó đến gần cô mới biết, cô đang nằm mơ.

 

Hắn còn nghe cô nói loáng thoáng mấy chữ: "Không uống, khốn khiếp!"

Lại nhớ đến ngày cô uống nước ép táo kia, hắn không nhịn được liên tưởng đến giấc mơ này của cô.

 

Hắn không kịp nghĩ ngợi ôm cả người cô lên, lại một lần nữa để cô nằm trong lồng n.g.ự.c mình.

 

Vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô dỗ dành.

 

Lúc sau, khi cả người cô thả lỏng cô lại khóc.

 

Dù khóc không to, nức nở như một con mèo con vậy nhưng hắn cảm nhận được cô giống như cô tìm thấy một nơi an toàn để có thể phó thác.

 

Tim hắn khi ấy nhói lên một cái, giống như có kim đ.â.m vào.

 

Hắn vừa ôm cô vừa dỗ dành, lúc sau thì cô nín nhưng thần trí vẫn đang trong trạng thái ngủ.

 

Hắn không đặt cô xuống giường nữa, mà ôm cô cả đêm như vậy.

 

Khi thấy trời dần chuyển sáng mới đem Diễm Tinh đặt xuống, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh cô nắm tay cô nghỉ một chút.

Nhớ lại chuyện tối qua ánh mắt Tần Phong lúc này đã lạnh đến cực điểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Rốt cuộc cô gái nhỏ của hắn đã gặp phải chuyện gì mà để lại bóng ma tâm lý lớn như vậy? Ánh mắt khi nhìn đến cửa phòng tắm đang đóng chặt, một lần nữa hòa hoãn.

 

Tần Phong đứng dậy, đi ra khỏi phòng, hắn về phòng mình tắm rửa.

Diễm Tinh lúc đi ra đã không thấy Tần Phong đâu, cô thở dài nhẹ nhóm một hơi.

 

Dù cô coi Tần Phong là anh trai, Tần Phong cũng coi cô là em gái đi chăng nữa, nhưng thế nào cũng không phải.

 

Cảnh tượng hôm qua làm cô quá mức xấu hổ.

 

Bây giờ ra khỏi phòng tắm mà còn nhìn thấy hắn chắc chắn cô sẽ không được tự nhiên.



 

Sau khi điểu chỉnh lại tâm trạng, Diễm Tinh mới chậm rì rì đi xuống lầu.

 

Chuyện xảy ra tối hôm qua đã bị Diễm Tinh loại bỏ khỏi đầu không sót một mảnh.

 

Vì chủ yếu cô căn bản không phải sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đó, mà là có dị ứng với mùi lúc đó thôi.

Một người làm đã đứng chờ cô ở dưới cầu thang, khi nhì thấy Diễm Tinh, cô hầu đó tiến lên nói: "Tiểu thư, thiếu gia đang đợi người ở trong phòng ăn ạ."

Diễm Tinh kéo khóe môi, nói lời cảm ơn sau đó đi vào phòng ăn, một chút cũng không nhìn đến Tần Phong, chỉ khẽ chào hỏi: "Phong ca ca."

Tần Phong hiếm khi thấy bộ dạng rụt rè này của cô, ánh mắt pha thêm chút ý vị, nhìn cô cười cười: "Ừ." một tiếng.

Diễm Tinh cũng không nói gì nữa, ngồi vào bàn ăn tập chung ăn uống.

 

Thấy hôm nay tinh thần của Diễm Tinh không có gì khác lạ, ăn uống cũng không có vấn đề gì.

 

Tần Phong mới thoáng thả lỏng tâm tình.

 

Nhìn cô gái cúi đầu vào bát cháo trước mặt, Tần Phong buông đũa, nhẹ giọng gọi: "A Tinh."

"Dạ?" Diễm Tinh theo bản năng trả lời một tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn bán cháo trước mặt.

"Ngon không?"

"Có ạ!" Diễm Tinh lắc đầu nói.

Tần Phong nhếch môi: "Ăn thêm không?"

Diễm Tinh nhíu mày, không hiểu sao Tần Phong đột nhiên lại hỏi câu này.

 

Đang muốn trả lời lại để ý đến bát cháo trước mặt mình đã thấy đáy cô còn muốn xúc thêm, trong nháy mắt mặt lại đỏ bừng.

 

Người này hôm nay đặc biệt đáng ghét.

Biết cô đã hiểu ra vấn đề, lại nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.

Diễm Tinh trừng mắt nhìn hắn, cầm cốc nước ép trong tay lên uống một ngụm: "Phong ca ca, không được cười!"

Tần Phong thu lại nụ cười nơi khóe miệng, nhưng ý cười trong mắt hắn vẫn không hề thu lại.

 

Diễm Tinh tức đến mức muốn đi lên đánh cho hắn mấy phát.

 

Nhưng cô biết, cô căn bản không đánh được hắn, để lại một câu gắt: "Đáng ghét!" rồi cô đi lên phòng.