Tôi vỗ mạnh vào trán. Cho đáng đời cái tội ham ngủ!
Ngay lúc tôi định gõ tin nhắn giải thích với Cố Phong Hòa thì anh trai tôi gọi điện tới.
"Quyến Quyến, anh đến N thị công tác, sắp tới trường em rồi, xuống đây anh đưa đi ăn trưa."
A chà… Tôi vội vàng từ chối: "Anh, không cần đâu, em có hẹn rồi…"
"Hủy đi, hủy đi, anh đến đây mà còn không gặp anh một lần à? Anh chỉ rảnh mỗi hôm nay thôi, em xuống ký túc rồi đi ra cổng trường đi, anh sắp đến rồi, không nói nữa, đèn xanh đây, cúp máy."
Cái kiểu như có ai cầm d.a.o dí sau lưng anh ấy chạy vậy, không đợi tôi kịp mở miệng, đã vội vàng dập máy.
Tôi gọi lại, hay lắm, anh ấy thẳng tay cúp luôn.
…
Tôi run rẩy mở khung trò chuyện với Cố Phong Hòa, trước tiên gửi một cái meme hình người tí hon trượt đường ray.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi và Chu Chu đều phát hiện Lý Dạng đang đứng chờ dưới lầu.
Chu Chu lập tức quay lưng đi hướng khác nhưng Lý Dạng đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô ấy.
Để tránh bị người khác vây xem, Chu Chu nhịn cơn giận, kéo cả tôi lẫn Lý Dạng vào một con đường nhỏ vắng vẻ.
Tôi không biết tại sao cô ấy lại kéo tôi theo nhưng là chị em thì tôi phải đứng về phía cô ấy.
"Chu Chu, anh sẽ thay đổi, đừng chia tay…"
Lý Dạng à, dù sao anh cũng là một mỹ nam, thế mà bây giờ lại hạ mình đến mức này, tôi nhìn không nổi nữa rồi.
Huống hồ, chia tay trong hòa bình không tốt hơn sao? Quan hệ tình cảm vốn chỉ được xây dựng khi đôi bên đều mong muốn, nếu một người không muốn nữa thì cứ đường ai nấy đi, cớ gì phải níu kéo đến vậy?
Chu Chu liếc mắt nhìn tôi, khẽ cười: "Quyến Quyến, hôm nay anh trai cậu tới thăm cậu đúng không?"
"Ừ… đúng vậy." Tôi không hiểu sao cô ấy lại nhắc đến chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tớ thích anh cậu rồi, giới thiệu cho tớ đi, tớ muốn làm chị dâu cậu."
Tôi không kịp đề phòng, Chu Chu đúng là nói gì cũng nói được.
Rõ ràng Lý Dạng cũng không ngờ cô ấy lại đáp trả như vậy, anh ta ngây ra, khó tin lắc đầu: "Chu Chu, em đang đùa anh đúng không…"
"Đàn ông đẹp trai, sự nghiệp thành công, ai mà không thích chứ?" Chu Chu phớt lờ anh ta, chỉ nói chuyện với tôi.
Là chị em, tôi phải theo đà mà tung hứng: "À đúng đúng đúng."
"Chu Chu, bọn mình còn trẻ, mấy người ngoài xã hội không hợp với em đâu." Lý Dạng đau khổ phản bác.
Rõ ràng anh ta đã đánh giá thấp trình độ khiến người ta tức ói m.á.u của Chu Chu.
Chỉ thấy cô ấy khẽ nhếch môi, ba phần tà khí, ba phần bất cần, bốn phần làm người ta c.h.ế.t đứng tại chỗ: "Đàn ông lớn tuổi biết chiều người ta hơn."
Ánh sáng trong mắt Lý Dạng tắt ngúm, anh ta nhìn tôi như thể mong tôi nói gì đó để cứu vớt trái tim vỡ nát của mình.
Nhưng tôi chỉ biết phụ họa: "À đúng đúng đúng."
Ánh sáng trong mắt anh ta hoàn toàn vụt tắt dưới những lời vô tình của tôi.
Lý Dạng thất thểu rời đi, Chu Chu thở phào một hơi, xem ra lần này thực sự dứt khoát rồi.
Chuông điện thoại vang lên, là anh trai tôi.
Chu Chu tựa đầu lên vai tôi, nháy mắt tinh nghịch nhìn màn hình sáng lên: "Vừa nãy tớ bịa đấy, đừng để ý nhé. Mà này, anh cậu đẹp trai không?"
"Đẹp." Tôi gật đầu chắc nịch. Tuy anh tôi có nhiều tật xấu nhưng về nhan sắc thì không có gì để chê.
Tôi thuộc kiểu số hưởng nhan sắc, điều này thể hiện ở việc tất cả những người xung quanh tôi đều là trai xinh gái đẹp. Từ anh trai đến anh họ, từ chị em bạn dì thời tiểu học đến đại học, từ người yêu cũ cho đến… sắp trở thành người yêu mới, ai ai cũng thuộc dạng nổi bật giữa đám đông.
Nếu tôi đứng một mình thì cũng xem như có nhan sắc nhưng đứng cạnh họ thì đúng là không so bì nổi.
Tôi bắt máy, giọng anh tôi tràn đầy bực bội: "Thư Quyến, con rùa này! Tôi chờ em ở cổng trường năm phút rồi đấy!"
Phiền c.h.ế.t mất.
"Đến đây." Tôi ném lại một câu, bực bội cúp máy.
Vòng ra khỏi con đường nhỏ, tôi ngẩng đầu nhìn lên, Cố Phong Hòa đang đứng ở cuối con đường, lạnh lùng nhìn tôi.
12
Chu Chu nhìn Cố Phong Hòa, nhướng mày rồi cất bước rời đi, để lại cho tôi một bóng lưng duyên dáng đầy phong tình.
Cố Phong Hòa đứng yên một lúc, cả người trông cô đơn, gầy gò, tiều tụy. Anh không nói một lời mà xoay người rời đi.
Bên ngoài con đường nhỏ có hai hướng: một bên dẫn đến đại lộ hoa anh đào, cánh hoa hồng trắng bay đầy trời; bên còn lại là một con sông nhỏ, liễu rủ mềm mại, cây phong đang đ.â.m chồi.
"Không được đi!" Tôi bỗng hoảng loạn, dồn hết sức lực lao về phía anh.
Tiếng chuông điện thoại c.h.ế.t tiệt lại vang lên.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Cút mẹ nó đi! Tôi không nghe! Không nghe!
Tôi vừa chạy, vừa vung tay tắt máy.
Nghe tiếng tôi gọi, bước chân Cố Phong Hòa khựng lại, anh xoay người.
Tôi không kịp phanh lại, bất ngờ đ.â.m sầm vào lòng anh.
Anh bị tôi va phải lùi về sau, cả hai đều có chút chật vật.
Cố Phong Hòa đứng vững lại, điều chỉnh tư thế, phủi phủi quần áo như thể trên đó có bụi rồi khôi phục vẻ điềm tĩnh.
Anh lạnh nhạt xa cách, mím môi mở lời: "Tôi đợi em cả đêm đến giờ hắt… hắt xì!"