Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 86: Lần đầu đến quán net



 

La Văn Kiệt không biết Trần Phàm muốn chuẩn bị cái gì.

Nhưng Trần Phàm đã nói vậy, La Văn Kiệt chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Từ khi biết Tinh Không Internet là của Trần Phàm, La Văn Kiệt đã không còn xem Trần Phàm là bạn cùng phòng bình thường nữa.

Ngày hôm sau, Trần Phàm hỏi mượn La Văn Kiệt chiếc USB đã chuẩn bị trước.

Trước mặt La Văn Kiệt, ann cắm vào máy tính và lưu một chương trình nhỏ vào đó.

"Đây là cái gì?"

La Văn Kiệt tò mò hỏi.

"Nói cậu cũng không hiểu đâu."

 

Trần Phàm dặn dò: "Cậu chỉ cần nhớ đến lúc đó mở chương trình này lên là được."

"Được thôi, cậu nói sao cũng được."

La Văn Kiệt xoa xoa tay, có chút nóng lòng.

"Cậu chắc chắn cách này khả thi chứ?"

Trần Phàm trầm ngâm hai giây, "Cho dù không được thì cũng làm gã ta khó chịu một phen."

La Văn Kiệt cười hắc hắc.

"Chỉ cần có thể bôi nhọ danh tiếng của Huy Đằng Internet, sau này khách của quán net đó sẽ ngày càng ít."

"Vậy thì mục đích của chúng ta cũng coi như đạt được rồi."

Nói xong, anh bỏ USB vào túi.

"Được rồi. Tiếp theo cứ chờ xem kịch hay đi."

La Văn Kiệt cáo từ rồi rời đi.

Trần Phàm ngồi trên ghế vẫn còn suy nghĩ những việc cần làm tiếp theo.

 

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Người gọi đến là ông chủ của Lam Cực Tốc.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Đối phương tiết lộ cho Trần Phàm một tin mật qua điện thoại.

"Thứ Ba tuần sau, cấp trên sẽ xuống kiểm tra phòng cháy ở khu phố này đấy. Cậu chuẩn bị trước đi."

Trần Phàm ngẩn người, "Anh chắc chắn chứ?"

"Yên tâm đi. Tin này không sai đâu. Mấy năm nay tôi đâu có phí tiền vô ích."

Nghe đối phương nói vậy, Trần Phàm hiểu rằng người này chắc chắn quen biết một nhân vật nào đó ở trên, nên mới có được tin tức này.

Nếu đã như vậy, thì tin này chắc là không sai được.

Trong đầu Trần Phàm chợt lóe lên một tia sáng, hình như đã nghĩ ra điều gì đó.

 

"La Văn Kiệt..."

Trần Phàm vỗ trán một cái, nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng.

Cuối cùng, trên con đường trước cửa tiệm net Huy Đằng, Trần Phàm đuổi kịp La Văn Kiệt.

"Đi thôi. Về trước đã, kế hoạch hôm nay hủy bỏ."

La Văn Kiệt ngẩn người.

"Hủy bỏ?"

"Về rồi nói."

La Văn Kiệt đầu óc đầy dấu chấm hỏi, quay người đi theo Trần Phàm trở về.

"Sao lại thế? Chuẩn bị lâu như vậy rồi mà không làm nữa?"

 

Trần Phàm nhỏ giọng nói: "Có tin báo thứ ba tuần tới có lãnh đạo xuống kiểm tra phòng cháy."

La Văn Kiệt rất thông minh, lập tức hiểu ra.

"Đệt. Cậu định để Trương Tiểu Quân c.h.ế.t à."

"Hắc hắc..."

La Văn Kiệt xoa xoa tay, có chút phấn khích.

"Thú vị rồi đây."

"Lần này thằng cháu đó không c.h.ế.t cũng lột da."

Trần Phàm nhìn La Văn Kiệt với vẻ thưởng thức, ann thích cái kiểu đầu óc nhanh nhạy của đối phương.

"Giờ thì hiểu vì sao tôi kêu cậu về rồi chứ?"

La Văn Kiệt cười hề hề.

 

"Hiểu, hiểu chứ, yên tâm, thứ ba tuần tới tôi lại đi thăm Internet Huy Đằng."

"Lần này cậu cho nó chơi lớn."

Vì Internet Tinh Không vẫn đang trong thời gian tạm ngừng hoạt động, buổi chiều Trần Phàm trực tiếp đến khu đại học.

Ở đây, cửa hàng thứ hai đã được trang hoàng gần xong.

Khi Trần Phàm đến, các thợ đang dọn dẹp rác thải xây dựng ra ngoài.

Trần Phàm kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, không phát hiện vấn đề gì.

Thế là tìm đến chủ thầu, thanh toán nốt số tiền còn lại một cách sảng khoái.

 

Sau khi tính sổ xong, Trần Phàm đưa một cây t.h.u.ố.c lá mua trên đường cho đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Anh Trương, cái này phát cho anh em công nhân hút, dạo này mọi người vất vả rồi. Vì sửa sang lại cửa hàng của tôi mà tăng ca thêm giờ."

Người thầu xây dựng ngẩn người một chút, rồi cười hớn hở nhận lấy thuốc lá.

"Ông chủ Trần hào phóng."

"Lão Trương tôi làm nhiều việc như vậy, cậu là ông chủ dễ nói chuyện, lại ít yêu sách nhất đấy."

"Thuốc lá này tôi nhận thay anh em."

Trần Phàm cười hỏi: "Đống rác này phải mất bao lâu mới dọn sạch được?"

"Ông chủ Trần sốt ruột khai trương lắm à?"

 

"Cũng không hẳn là sốt ruột, chỉ là tôi muốn thời gian càng nhanh càng tốt."

"Ra là vậy, cậu cứ yên tâm. Cậu đã có lòng, chúng tôi cũng không thể vô lương tâm."

"Thế này nhé, lát nữa tôi nói với anh em, mọi người tăng ca thêm chút, cố gắng chiều nay dọn sạch rác cho cậu."

Trần Phàm cười.

"Vậy thì cảm ơn anh nhiều."

"Hì hì, sau này ông chủ Trần còn việc gì khác, đừng quên chúng tôi đấy."

"Yên tâm. Lần sau có việc tôi vẫn tìm các anh."

Người thầu cầm t.h.u.ố.c lá ra chia cho công nhân, mọi người thấy phát t.h.u.ố.c lá mềm Trung Hoa thì ai nấy đều phấn khởi hô to ông chủ Trần hào phóng.

Trước khi trời tối, toàn bộ rác thải cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

 

Trần Phàm lập tức liên hệ với nhà sản xuất, yêu cầu ngày mai giao máy tính đã đặt.

Ngày hôm sau, Trần Phàm ở lại cửa hàng mới cả ngày, cùng với các kỹ thuật viên lắp đặt máy tính do nhà sản xuất cử đến.

Gần một trăm máy tính, hơn nữa đều là cấu hình tốt nhất, tổng trị giá hơn ba mươi vạn tệ.

Trần Phàm cũng phải cẩn thận coi trọng.

Năm người thợ lắp đặt bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng lắp đặt xong toàn bộ máy tính.

Gần tối, biển hiệu quán net mà Trần Phàm đặt làm riêng cũng được mang đến.

"Sơ Kiến Net Cafe."

 

Nhìn mấy chữ lớn phía trên, Trần Phàm hài lòng mỉm cười.

Nếu nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ.

Cái tên này, tự nhiên là để kỷ niệm mối tình của anh và Tô Nhược Sơ.

Bảo người ta treo biển lên ngay tại chỗ.

Trần Phàm đứng ở cửa, nhìn quán net bên trong đại sảnh đã thành hình dáng ban đầu, vô cùng mãn nguyện.

Tiếp theo, chính là tìm người đến dọn dẹp vệ sinh, lắp đặt tủ lạnh, mua sắm ghế sofa và các đồ nội thất để nghỉ ngơi...

Trần Phàm ước tính, trong vòng một tuần, Sơ Kiến Net Cafe có thể chính thức khai trương.

Anh có dự cảm, vị trí của cửa hàng này vô cùng tốt.

Đến lúc đó doanh thu chắc chắn sẽ cao hơn cả Tinh Không Net.

 

Khi ấy, hai tiệm net mỗi tháng ít nhất cũng mang về cho anh ba bốn mươi vạn tệ.

Hiệu suất kiếm tiền này, quả thực đáng kinh ngạc.

Đương nhiên, internet chỉ thịnh hành được vài năm nay, rồi năm nay trở đi, khi máy tính cá nhân trở nên phổ biến, và điện thoại di động trở thành vật bất ly thân, internet sẽ bắt đầu đi xuống.

Đến lúc đó, internet cơ bản sẽ trở thành ngành công nghiệp tàn lụi.

Nhưng Trần Phàm không hề hoảng hốt.

Bởi vì anh vốn không định mở tiệm net đến mười mấy năm sau.

Chỉ cần hai tiệm net này có thể giúp anh kiếm tiền nhanh chóng trong vòng năm sáu năm, tích lũy đủ vốn khởi nghiệp, coi như đã hoàn thành sứ mệnh.

 

Huống chi sau này internet không còn thịnh hành, ann vẫn còn giấy chứng nhận quyền sở hữu hai cửa hàng này, bán đi cũng kiếm được bộn tiền.

Chắc chắn có lời.

Thứ Ba.

Buổi sáng có môn chuyên ngành.

Trần Phàm và La Văn Kiệt đều trốn học.

Trần Phàm đến Tinh Không Net, tiệm net sau khi chỉnh sửa đã mở cửa trở lại.

Khách vẫn đông nghịt như cũ, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi đợt chỉnh đốn trước đó.

La Văn Kiệt lặng lẽ đến tiệm net Huy Đằng.

Chín giờ sáng.

Từng chiếc xe công vụ xuất hiện trên con phố này.

Trần Phàm đứng trước cửa sổ văn phòng, từ trên cao nhìn xuống đám nhân viên công tác bước ra khỏi xe.

 

Phòng cháy chữa cháy, quản lý đô thị, vệ sinh... Ồ! Xem ra lần này ra quân lớn thật.

Trương Tiểu Quân, Trương Tiểu Quân, chuyện này không phải do tôi sắp xếp đâu.

Chỉ có thể nói, làm nhiều điều bất nghĩa ắt tự diệt vong.

Đây là ông trời muốn trừng trị anh đấy.

Mặt Trần Phàm không biểu cảm đóng cửa sổ lại.

Thầm nghĩ, tiếp theo cứ xem La Văn Kiệt biểu diễn thôi.