Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 87: Chờ đóng cửa nghỉ việc đi là vừa



 

Tiệm net Huy Đằng.

La Văn Kiệt cố ý chọn một chiếc máy tính ở góc khuất.

Ngồi ở đây có thể nhìn rõ tình hình trước cửa tiệm net.

La Văn Kiệt giả vờ chơi game, nhưng thực ra đã sớm không tập trung, mắt vẫn dán chặt vào hướng cửa.

Cuối cùng, cậu ta cũng thấy Trương Tiểu Quân.

Tên này mặt mày hớn hở đi bên cạnh một đám công chức, tiến vào đại sảnh tiệm net.

"Sao mà tối thế? Liệu có vấn đề an toàn nào không?"

Có người vô thức hỏi một câu.

Trương Tiểu Quân cười ha hả, "Các vị lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi mở quán net, ánh sáng tối một chút có lợi cho khách hàng."

"Hơn nữa, quán net của chúng tôi dù là vệ sinh hay phòng cháy chữa cháy đều tuyệt đối đạt chuẩn trăm phần trăm."

"Nếu không đạt tiêu chuẩn thì tôi cũng không chủ động đề xuất yêu cầu kiểm tra cửa hàng của mình đầu tiên."

 

Người anh rể béo của Trương Tiểu Quân bên cạnh cũng phụ họa theo: "Câu này nói có lý."

"Xem ra ông chủ Trương rất tự tin."

Trương Tiểu Quân hiểu ý: "Ha ha, đây chỉ là điều tôi nên làm với tư cách là một người kinh doanh."

"Tôi làm ăn chỉ có một nguyên tắc, việc phạm pháp thì không làm, chỉ có làm việc đàng hoàng thì tôi mới ngủ ngon giấc."

"Các vị lãnh đạo, tôi nói thật chứ không phải khoe khoang đâu, nếu các vị không tin, sau khi kiểm tra xong quán của tôi, có thể đi xem các quán khác trên con phố này, đặc biệt là mấy quán net kia..."

"Tôi nói thẳng ở đây, môi trường của họ thật khó mà nói hết, công tác phòng cháy chữa cháy thì quá sơ sài."

 

"Tôi nói một câu không nên nói, nếu thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì nguy hiểm lắm."

"Phải biết rằng phần lớn khách hàng ở đây đều là sinh viên Đại học Vân Hải, sinh viên bây giờ quý giá lắm, nếu mà..."

"Được rồi. Cứ kiểm tra xong rồi nói."

Vị lãnh đạo dẫn đội không ngờ Trương Tiểu Quân lại lắm lời như vậy, có chút mất kiên nhẫn giơ tay ngăn lại, gật đầu ra hiệu có thể bắt đầu kiểm tra.

Hai đội kiểm tra bắt đầu vây quanh tiệm net kiểm tra từng chút một.

La Văn Kiệt ngồi trước máy tính, mắt nhìn chằm chằm cảnh này.

Có nên ra tay ngay bây giờ không?

Hay là đợi thêm một chút nữa?

Cậu ta có chút hối hận vì đã không bàn bạc thời gian với Trần Phàm.

"Kệ đi."

 

La Văn Kiệt nghiến răng, lén lút lấy USB từ trong túi ra.

Sau đó cắm vào ổ cắm của máy tính.

La Văn Kiệt vừa thao tác vừa cẩn thận quan sát xung quanh.

Mấy nhân viên công vụ đối diện đang kiểm tra thiết bị phòng cháy chữa cháy, mấy sinh viên bên cạnh thì đang chìm đắm trong trò chơi.

Không ai chú ý đến cậu ta.

La Văn Kiệt dùng chuột mở tập tin trong USB.

Bên trong có tổng cộng hai thư mục.

Một cái tên là "Hướng dẫn sử dụng số sàn", cái còn lại thì không có tên.

Cái thứ nhất là La Văn Kiệt lén sao chép từ máy tính của Mã Tiểu Soái hôm qua.

 

Cái thứ hai là Trần Phàm đưa cho cậu ta.

Nhìn hai thư mục này, La Văn Kiệt trầm ngâm suy nghĩ.

"Nên mở cái nào trước đây?"

"Trần Phàm cũng không nói gì."

"Mẹ nó, kệ đi, cứ mở một cái rồi tính."

La Văn Kiệt mở ngay "Hướng dẫn sử dụng số sàn" của mình, rồi mở một bộ phim được chọn lọc kỹ càng bên trong.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

"Cô Mụ Đằng, hôm nay nhờ cả vào cô."

Lẩm bẩm trong lòng một câu, La Văn Kiệt mở video.

Nhạc hiệu quen thuộc vang lên ngay lập tức.

Tiếp đó, La Văn Kiệt lại mở cái tiểu trình Trần Phàm đưa cho.

"Cứ thế này mở là được à?"

"Rồi sao nữa?"

La Văn Kiệt ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn quanh.

Hình như chẳng có gì thay đổi cả.

 

Lúc này, kiểm tra đã xong, hai đội người lần lượt trở về.

"Đội trưởng Lư, phòng cháy không có vấn đề."

"Vệ sinh cũng không có vấn đề."

"Kiểm tra bao nhiêu cửa hàng rồi, cửa hàng của nhà này là đầy đủ tiện nghi phòng cháy chữa cháy nhất, vệ sinh cũng tốt nhất."

"Không tệ, không tệ."

Vị lãnh đạo dẫn đầu khẽ gật đầu.

"Nếu tất cả người làm ăn đều được như ông chủ Trương, công việc của chúng tôi dễ dàng hơn nhiều."

Nghe vậy, trên mặt Trương Tiểu Quân lộ ra nụ cười đắc ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đều là nhờ các lãnh đạo ngày thường giáo dục tốt ạ."

"Các vị lãnh đạo cứ yên tâm, Trương Tiểu Quân tôi làm ăn luôn luôn đàng hoàng..."

"Má! Cái tình huống gì đây?"

 

Lời của Trương Tiểu Quân còn chưa dứt, đã bị một tiếng kinh hô trong đại sảnh cắt ngang.

Mọi người nghi hoặc nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì ra là một vị khách đang trợn mắt nhìn màn hình máy tính của mình.

Màn hình đang chơi game bỗng chuyển sang một cửa sổ phát video.

Trong video, ba diễn viên đang hăng say biểu diễn, đặc biệt là giọng ca cao vút của cô Mụ Đằng vang vọng khắp đại sảnh.

Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của những khách hàng khác.

 

"Vãi, anh bạn, trâu bò đấy."

"Nhưng mà lúc học tập có thể đeo tai nghe vào không, ảnh hưởng đến người khác lướt web quá..."

Đối diện, một gã khách hàng đang trêu chọc, nhưng ngay giây tiếp theo, màn hình máy tính của cậu ta cũng "xoẹt" một tiếng biến thành cửa sổ phát video.

Không chỉ vậy, gần như toàn bộ hàng máy tính xung quanh đồng loạt chuyển sang chế độ phát phim.

Ngay sau đó, từng chiếc máy tính một lan rộng ra khắp nơi.

Chưa đầy một phút, toàn bộ tầng một của quán net biến thành màn hình phát video.

Chưa dừng lại ở đó, cái màn hình lớn mà Trương Tiểu Quân bắt chước Tinh Không Net Cafr dựng lên ở đại sảnh mấy hôm trước cũng "tách" một tiếng, chuyển sang cửa sổ video.

 

Màn hình ngay trên đầu mọi người, vừa phát ra âm thanh, đám công chức đang kiểm tra giật mình ngẩng đầu lên nhìn.

Mấy chục máy tính cùng lúc phát một bộ phim thì sẽ thế nào?

Dù ai cũng đeo tai nghe, âm thanh vẫn lọt vào tai một cách rõ ràng.

Đặc biệt là cái màn hình lớn trên đầu, âm thanh cao vút đầy nhiệt huyết kia, người điếc cũng nghe thấy.

Đại sảnh lập tức náo loạn.

Một đám học sinh ồn ào đứng dậy, cười ha ha xem trò vui.

"Đệt. Chuyện gì thế này? Thằng chó nào tải phim đen để dính virus thế này."

"Đệt, bộ này hay đấy chứ, trước giờ mình lại chưa xem qua."

"Ố, không ngờ cái quán net Huy Đằng này lại có cả món này nữa......"

 

Nụ cười trên mặt Trương Tiểu Quân cứng đờ, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu không phản ứng lại.

Đến khi vị lãnh đạo dẫn đội bên cạnh mặt đen như đ.í.t nồi, giận dữ chất vấn.

"Ông chủ Trương, rốt cuộc là chuyện gì đây?"

"Tôi... Cái này..."

Trương Tiểu Quân ngây người nửa ngày, cứng họng không biết nói gì.

"Lãnh đạo, chuyện này không liên quan đến tôi đâu ạ."

"Nhìn là biết có khách tự ý tải phim đen, ảnh hưởng đến quán net của tôi rồi."

"Đây là virus đấy ạ."

"Tôi không cần biết có phải virus hay không, tôi chỉ hỏi đây có phải quán net của ông không. Ở quán net của ông xảy ra ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, ông là ông chủ thì phải chịu trách nhiệm."

 

Thấy Trương Tiểu Quân còn muốn biện giải, vị lãnh đạo quát lớn.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tắt hết máy tính cho tôi."

"Vâng, được... được."

Trương Tiểu Quân lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, phản ứng lại.

Gã ta lập tức hét lớn: "Người đâu, còn không mau kéo cầu dao, ngắt cầu d.a.o tổng đi!"

Nói xong, Trương Tiểu Quân quay sang đám khách hàng trong đại sảnh quát lớn: "Chuyện hôm nay tất cả phải giữ bí mật cho tôi, không ai được phép hé răng ra ngoài."

Nghe vậy, đám khách hàng cười ồ lên, rõ ràng chẳng ai coi lời đe dọa của gã ta ra gì.

Vị lãnh đạo dẫn đội phía sau hừ lạnh một tiếng.

"Ông chủ Trương, lần này anh gây họa lớn rồi."

"Ảnh hưởng của chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả việc quán net của anh không đạt tiêu chuẩn vệ sinh phòng cháy chữa cháy."

 

"Anh cứ chờ đóng cửa dẹp tiệm đi là vừa."

Nói xong, đối phương hừ lạnh một tiếng rồi dẫn đội đi ra ngoài.

"Lãnh đạo, lãnh đạo nghe tôi giải thích, lãnh đạo..."

Vẻ mặt Trương Tiểu Quân hốt hoảng chạy theo sau, đâu còn nửa điểm đắc ý vênh váo lúc nãy.

"Anh vợ, anh vợ anh giúp em nói một câu đi anh vợ... Anh không thể bỏ mặc em được mà..."

Người anh vợ béo ú của Trương Tiểu Quân thấy gã ta định lôi mình vào, sợ đến run rẩy cả người, không thèm ngoảnh đầu lại, ba chân bốn cẳng chuồn khỏi quán net.

Trương Tiểu Quân đuổi tới cửa, nhìn đám người lấy ra niêm phong, bắt đầu dán lên cửa.

Nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Một bước lảo đảo, trực tiếp ngất xỉu ngã xuống.

 

La Văn Kiệt ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối thưởng thức xong màn kịch lớn này, không khỏi cảm khái.

"Lão tứ trâu bò quá."

"Chiêu này chơi quá đẹp."