Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận

Chương 141: Trương Dật Phi



"Anh Thu!"

"Ôi, Sảng Tử, lại đây lại đây, ăn cùng nào."

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Lục Viễn Thu nhiệt tình vẫy Tào Sảng ngồi xuống trước mặt mình.

Buổi trưa anh vốn định rủ Bạch Thanh Hạ đi ăn cùng, nhưng cô ấy vẫn chưa quen ăn cơm vào giờ này nên đã từ chối.

"Cậu nói xem, cậu họ Tào đã đành, lại còn tên là Sảng."

Lục Viễn Thu cười trêu.

Tào Sảng lại chẳng hề để ý mà nói: "Thì đã sao, nữ thần của em cũng tên Sảng mà!"

"Cô nào?"

"Sở Vũ Sảngđó!"

Lục Viễn Thu khựng lại, vẻ mặt cứng đờ.

Có vẻ như nghĩ Lục Viễn Thu chưa xem bộ phim này, Tào Sảng giải thích: "Cùng Ngắm Mưa Sao Băng đó, bộ phim truyền hình chiếu hồi đầu năm ấy, hot thế mà anh Thu không xem à?"

Nói xong, cậu ta bắt đầu hát: "Sao băng bay, mang em bay, em nguyện ý bay qua thế giới của anh ~"

"Thôi thôi thôi, đừng hát nữa, tôi biết rồi."

Lục Viễn Thu vội vàng giơ tay.

Anh nhớ ra rồi, Tào Sảng cực kỳ mê nữ diễn viên đóng vai Sở Vũ Sảng (diễn viên TrịnhSảng), còn sưu tập rất nhiều poster, bưu thiếp, thẻ bài các thứ của người ta.

Nhưng mà Sảng Tử ơi, tôi phải nói với cậu thế nào đây, tương lai của cô nàng Sảng mà cậu thích ấy...

Thôi kệ, Lục Viễn Thu cúi đầu ăn cơm.



Con trai theo đuổi thần tượng không dễ dàng gì, tốt nhất là đừng phá vỡ ảo mộng của cậu ta.

"Anh Thu, anh nghe tin gì chưa? Giải bóng rổ lần này của trường mình hợp tác với Rạp Chiếu phim Tinh Mỹ bên cạnh đó, đội vô địch không chỉ được cúp, mà mỗi người trong đội còn được tặng năm vé xem phim miễn phí nữa."

Lục Viễn Thu: "Thật sao? MVP của đội có phần thưởng gì không?"

"Có chứ!" Tào Sảng nhét một miếng cơm lớn vào miệng, cười nói: "Được làm người dẫn thể dục giữa giờ!"

"Phần thưởng vớ vẩn gì thế này..."

Lục Viễn Thu càu nhàu, ánh mắt đột nhiên nhìn về một hướng, bởi vì có một nhóm người với sắc mặt không tốt đang đi tới.

Sở dĩ khiến Lục Viễn Thu chú ý là vì mấy người này dáng người rất cao, thân hình cũng rất vạm vỡ, cả đám xuất hiện ở nhà ăn thế này đúng là thu hút sự chú ý.

"Cậu là Lục Viễn Thu?"

Một nam sinh cao lớn đứng đầu lên tiếng hỏi, Lục Viễn Thu ngẩng đầu liếc nhìn, không ngờ lại thấy được lỗ đóng đinh môi trên môi dưới của nam sinh này.

"Là tôi, có chuyện gì sao?"

"Nghe nói cậu chơi bóng rổ rất khá, tối nay ra sân thể dục giao lưu chút nhé!"

Chàng trai có đinh môi lên tiếng, lời nói là lời mời bình thường, nhưng giọng điệu lại tràn đầy vẻ khinh thường, đặc biệt là biểu cảm và ánh mắt của cậu ta, hoàn toàn lộ ra vẻ xem thường, dò xét.

Tào Sảng cười khẩy: "Đây không phải Lưu Dương của đội tuyển trường sao? Đây là giọng điệu cậu nên dùng khi nói chuyện với đàn anh à?"

Nói xong, Tào Sảng quay sang Lục Viễn Thu: "Anh Thu, tên này là tay sai của Trương Dật Phi."

Trương Dật Phi... Nghe đến cái tên này, Lục Viễn Thu vốn tưởng rằng đây chỉ là một lần khiêu khích bình thường, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Bố của hắn ta là Trương Chí Thắng, trong tương lai, bất kể là trên thương trường hay trong cuộc sống, đều sẽ là kẻ thù không đội trời chung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Con trai của hắn là Trương Dật Phi, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lục Viễn Thu theo bản năng quan sát xung quanh, nếu đám tay chân của Trương Dật Phi đến gây sự, có phải nghĩa là Trương Dật Phi đang ở gần đây không?

Nghe được hai chữ "tay chân", vẻ mặt Lưu Dương rõ ràng trở nên khó chịu, hắn cười nhạo nhìn về phía Tào Sảng: "Mày mới là đồ tay chân! Tao thấy mày mới là đồ tay chân của Lục Viễn Thu thì có!"

Nghe xong câu này, Tào Sảng khoái chí, cậu ta cười nhìn về phía Lục Viễn Thu: "Anh Thu, không ngờ cái thứ cẩu này nhìn người cũng chuẩn thật đấy."

Nói xong, Tào Sảng đứng dậy, nghênh ngang ra vẻ côn đồ nhún nhảy về phía Lưu Dương: "Mày nói chuẩn vãi! Tao chính là đàn em của anh Thu, sao nào, không phục?"

"Muốn so tài bóng rổ với anh Thu của tao còn chưa đến lượt thằng nhãi như mày ra sân, bảo Trương Dật Phi tự mình tới đây, không thì mày chỉ xứng so tài với thằng đàn em này của anh Thu thôi, không cần anh Thu ra tay, tao vẫn dư sức đánh cho mày tơi bời!"

"Mày..."

"Sao, muốn đánh nhau à?!"

Lưu Dương trừng mắt bước lên, đám thành viên đội bóng của trường cao to lực lưỡng cũng tiến đến theo sau, so ra thì chiều cao mét bảy tám của Tào Sảng đúng là có hơi lép vế.

Nhưng Tào Sảng đủ liều, tính tình đủ ngang tàng, khí thế của cậu ta khi trừng mắt lên cũng không phải dạng vừa.

Tào Sảng quát lớn: "Chỉ có mày đông người thôi à?! Người của Tào Sảng tao đâu?! Đứng ngây ra đấy làm gì nữa?!"

Vừa dứt lời, trong đám người đang ăn cơm ở nhà ăn tầng một, không ít nam sinh lập tức bỏ đũa xuống xúm lại, tất cả đều đứng sau lưng Tào Sảng, đen kịt một mảng.

Hai bên đối đầu, Lục Viễn Thu vẫn bình tĩnh ngồi ăn cơm ở giữa, nhưng ánh mắt lại chăm chú quan sát xung quanh.

Cuối cùng, anh cũng thấy một bóng lưng cao lớn, vạm vỡ ở vị trí chếch phía trước khoảng mười lăm mét.

Sở dĩ anh chú ý đến bóng lưng này không chỉ vì Tào Sảng từng nói Trương Dật Phi cao gần mét chín, mà còn vì Lục Viễn Thu nhận ra nhãn hiệu quần áo người kia đang mặc là một thương hiệu nước ngoài đắt tiền.

Thời điểm này, số học sinh có thể mặc đồ của nhãn hiệu này trong trường học chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Ngồi đối diện với bóng lưng này là một cô gái thanh tú với khuôn mặt hiền hòa.

Chủ nhân của bóng lưng cao lớn kia vẫn thong thả ăn cơm, mặc dù trong nhà ăn đã ồn ào như vậy, nhưng người này vẫn không hề quay đầu lại.

Xem ra hắn chính là Trương Dật Phi không sai.

Tào Sảng: "Sao hả? Nhóc con, muốn so người với đàn anh của mày à? Nói cho mày biết, so về số lượng người thì tao chưa ngán ai bao giờ!"

"Ừ, tiếp tục đi, cứ nói tiếp, tao đang nghe."

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bàn bên cạnh, Lục Viễn Thu quay đầu lại, phát hiện Cát Nhật Thiên đã ngồi xuống đó từ lúc nào không hay, giờ đang thản nhiên ngồi ăn cơm.

Tào Sảng thấy vậy, vẻ mặt ngây ra, trong nháy mắt liền xìu xuống, vội vàng xua tay: "Giải tán, giải tán đi, giải tán hết!"

Lưu Dương và mấy người trong đội bóng của trường cũng nhanh chóng chuồn mất.

Chủ nhiệm khối 12 Cát Nhật Thiên thì ai mà không biết?

Một bụng bia, một chùm chìa khóa xe điện, một cây gậy, tung hoành ngang dọc ở trường Trung học số 7 Lô Thành, khiến học sinh nghe đến tên đã sợ mất mật.

Lục Viễn Thu ngẩng đầu, phát hiện bóng lưng cao lớn phía trước đang bưng khay cơm của mình, chầm chậm cùng cô gái có vẻ ngoài hiền dịu ngồi đối diện đi về phía thùng rác, đổ cơm thừa xong, cả hai cùng nhau rời khỏi nhà ăn.

Vẫn không nhìn rõ mặt hắn.

Tào Sảng nuốt nước bọt, liếc nhìn Cát Nhật Thiên, rồi ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu ăn cơm một cách nhỏ nhẹ.

Cát Nhật Thiên vẫn còn đang vật lộn với cái đầu sợi chỉ trên quần áo, ông ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Viễn Thu: "Có lửa không? Thầy hơ qua một chút."

Lục Viễn Thu lắc đầu.

Cát Nhật Thiên bèn nhìn về phía Tào Sảng: "Còn cậu, có lửa không?"

Tào Sảng lập tức run b.ắ.n người, ngẩng đầu, vẻ mặt ngượng ngùng lại bối rối mở miệng: "Thầy nói gì vậy chủ nhiệm, em không châm thì lấy đâu ra thuốc lá..."

Vừa dứt lời, vẻ mặt của cậu ta cứng đờ, nụ cười biến mất.

Cát Nhật Thiên lại cười, cười vô cùng sảng khoái , chỉ là trong nụ cười này dần dần tràn đầy sát khí.