Buổi chiều, giờ thể dục.
Vương Bình vung tay lên, tuyên bố bắt đầu hoạt động tự do.
Bạch Thanh Hạ đi về phía chỗ ngồi quen thuộc của mình, mở cặp lấy sách giáo khoa ra, định ngồi xuống bậc thềm đọc sách thì chợt thấy cậu thiếu niên đầu đinh bên dưới đang trợn mắt hung dữ nhìn cô.
Cô gái bối rối đứng ngây ra đó.
Lục Viễn Thu quát: "Ngồi dưới kia! Đừng ngồi trên! Lỡ đâu lại có người đẩy cậu thì sao?"
Bạch Thanh Hạ ôm sách giáo khoa ngoan ngoãn gật đầu, đi xuống bậc thềm dưới cùng, nhẹ nhàng ngồi xuống, rồi ngẩng đầu nhìn cậu.
Lục Viễn Thu gật đầu: "Ừ, thế đấy."
Bạch Thanh Hạ lúc này mới cúi đầu, mở sách giáo khoa đặt lên đầu gối, đợi Lục Viễn Thu quay người rời đi, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trên sân bóng rổ, năm thiếu niên đang đứng trước mặt Vương Bình.
Ngoại trừ Lục Viễn Thu, bốn người còn lại thật khiến thầy giáo thể dục Vương Bình phải nhíu mày.
Vương Hạo Nhiên hai tay chắp sau lưng, hất hất mái tóc bổ luống, mắt không ngừng liếc lên, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào kiểu tóc của mình.
Cao Cường thì ngược lại, mắt mở to hết cỡ, vẻ mặt vô cùng chăm chú nghiêm túc, chỉ có điều dáng người gầy như khỉ, cứ như thể va vào là gãy.
Đến lượt Chung Cẩm Trình, chiều cao bỗng dưng tụt hẳn xuống một đoạn, cậu ta đẩy đẩy gọng kính, dáng vẻ thư sinh yếu đuối khiến Vương Bình tối sầm mặt mày.
Tiếp đến là cái cậu thiếu niên lúc nào cũng híp mắt, trông lúc nào cũng lơ mơ buồn ngủ, cứ như chỉ cần đứng đó không nói gì cũng có thể ngủ thiếp đi ngay được.
Chỉ có Lục Viễn Thu là tươi cười rạng rỡ đứng đó, da màu lúa mạch, thần sắc tươi tắn và tràn đầy năng lượng, dáng người cao lớn, vạm vỡ cường tráng, trông mới giống người chơi bóng rổ, tâm trạng Vương Bình cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Thực ra ông ấy chỉ phụ trách hai lớp ở trường Thất Trung, một lớp ban A, một lớp ban D, còn lớp ban A kia thì gần như toàn nữ sinh, nên chẳng mong gì vào giải bóng rổ.
Vậy nên, niềm hy vọng của Vương Bình chỉ có thể đặt vào lớp 12/A8, giữa các giáo viên thể dục với nhau cũng có sự cạnh tranh mà!
Nhưng mà đám nhóc trước mặt này...
Vương Bình tặc lưỡi: "Đội của các cậu, tôi thấy có vấn đề hơi lớn đấy... Áo đấu mua chưa?"
Vương Hạo Nhiên gật đầu: "Mua rồi ạ."
Vương Bình nhìn cậu ta: "Cậu là đội trưởng?"
Vương Hạo Nhiên há miệng, lặng lẽ liếc nhìn Lục Viễn Thu, rồi nói: "Chúng em vẫn chưa chọn đội trưởng ạ."
Vương Bình tự ý quyết định: "Tôi quyết định, Lục Viễn Thu làm đội trưởng."
"Quyết không phụ sự kỳ vọng!" Lục Viễn Thu đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.
Thực ra Vương Hạo Nhiên cũng muốn làm đội trưởng, nếu không biết Lục Viễn Thu có thể úp rổ, anh đã muốn tranh một phen rồi.
Nhưng Lục Viễn Thu quả thực là độc nhất vô nhị về tài năng thể thao, điều này đã được chứng minh trong đại hội thể thao rồi, nên dù Vương Hạo Nhiên có khó chịu trong lòng cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vương Bình mở miệng: "Mấy cậu kia, rốt cuộc chơi bóng rổ thế nào?"
Vương Hạo Nhiên hất mái tóc bổ luống giữa, tự tin nói: "Gần như hoàn hảo."
"Còn hoàn hảo á? Nhìn cái dáng vẻ thiếu dương khí của từng người các cậu, tôi thật sự không có tự tin. Chỉ còn một tuần nữa thôi, mỗi ngày tan học tranh thủ thời gian mà luyện thể lực đi, rõ chưa?"
Vương Bình nghiêm mặt nói.
Lục Viễn Thu: "Báo cáo!"
Vương Bình quay đầu: "Nói thẳng đi, còn báo cáo cái gì."
Lục Viễn Thu cười chỉ sang bên cạnh: "Chung Cẩm Trình không chỉ chơi bóng rổ giỏi, b.ắ.n s.ú.n.g cũng cừ nữa. Cứ b.ắ.n s.ú.n.g một lần là trên sân bóng rổ như mở 'vô song', trâu bò lắm."
Vương Bình nghi hoặc: "Bắn s.ú.n.g gì cơ?"
Chung Cẩm Trình mặt mày cứng đờ, nghiến răng ken két: "Thầy ơi, đừng nghe nó nói bậy, đầu óc Lục Viễn Thu có vấn đề đấy."
Vương Bình nhíu mày: "Xem ra đội của các cậu đúng là bỏ đi rồi. Còn cậu... cậu kia, tên gì ấy nhỉ? Trịnh Nhất Phong đúng không? Tối ngủ được mấy tiếng vậy hả?"
Trịnh Nhất Phong nửa híp mắt, dường như không nghe thấy gì.
Lục Viễn Thu nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, ngạc nhiên quay đầu, huých tay Trịnh Nhất Phong: "Này, ông bạn, đừng ngủ nữa, nghỉ đông rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trịnh Nhất Phong lập tức mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh, nhận ra vẫn còn ở sân bóng rổ, cạn lời liếc Lục Viễn Thu rồi lại gục gặc.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Vương Bình: "Hết thuốc chữa..."
Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên từ bên cạnh.
"Thầy Vương!"
Trịnh Nhất Phong như cảm nhận được điều gì, ánh mắt dần dần tập trung, hé đôi mắt phượng hẹp dài, một cô gái xinh đẹp mặc váy voan và quần tất đen xuất hiện trong tầm mắt.
Lục Viễn Thu lặng lẽ quay đi, phát hiện Trịnh Nhất Phong tự tỉnh.
"Thầy Vương! Sao thầy còn đang mắng học sinh thế ạ? Của thầy đây, em mua nước cho thầy."
Tô Diệu Diệu cười đi tới, đưa chai nước cho Vương Bình, Vương Bình cười nhận lấy.
Trịnh Nhất Phong thấy vậy liền nhíu mày.
"Ồ? Là mấy em à?" Tô Diệu Diệu thấy là Lục Viễn Thu và đám bạn, cười chào hỏi.
Cô ấy lúc nào cũng ngọt ngào, không chỉ vẻ ngoài mà giọng nói cũng ngọt ngào.
"Chào cô ạ!"
Mấy người vội đáp lại, trừ Trịnh Nhất Phong, cậu ta vẫn dán mắt vào chai nước trên tay Vương Bình.
Chung Cẩm Trình mặt đỏ bừng, khép chặt hai đùi, lên tiếng: "Tô, sao cô lại đến đây ạ?"
Tô Diệu Diệu nghe vậy nhìn sang: "À, cô đến rủ thầy Vương thầy đi ăn tối, tối nay mình lên tầng bốn ăn lẩu nhé, các em có muốn đi cùng không?"
Chung Cẩm Trình cười hì hì: "Được đó được đó!"
Vương Bình tặc lưỡi một tiếng: "Mày xía vào làm gì!"
Chung Cẩm Trình nín cười.
Lúc này, Cao Cường nhiều chuyện lên tiếng, hỏi ra vấn đề mà mọi người luôn thắc mắc: "Thầy Vương, cô Tô, hai người là... người yêu ạ?"
Nghe câu này, mày Trịnh Nhất Phong lại nhíu chặt hơn.
Mặt Vương Bình đỏ lên, uống nước không nói gì, Tô Diệu Diệu thì xua tay lia lịa: "Không phải đâu, không phải đâu, sao mọi người lại đồn thế này rồi, cô với thầy Vương là bạn đại học, quen nhau lâu rồi, quan hệ cũng tốt."
Cao Cường tiếp tục cười nói: "Vậy là có hy vọng thành người yêu rồi?"
Vương Bình đỏ mặt uống thêm ngụm nước.
Tô Diệu Diệu bĩu môi trách móc: "Cao Cường! Không lo học tiếng Anh đi, suốt ngày quan tâm mấy chuyện này làm gì? Em biết là điểm tiếng Anh bài thi tháng này của em bị tụt rồi không?"
Cao Cường im re.
Tô Diệu Diệu lúc này mới nhìn sang Vương Bình, ôm bụng: "Còn bao lâu nữa vậy, em hơi đói rồi."
Vương Bình: "Đợi chút đi, anh đang huấn luyện đám vô dụng này, một lũ chẳng có tí khí chất đàn ông nào, bóng rổ chắc đánh còn tệ hơn, thế này thì làm sao tham gia thi đấu? Làm sao mà vô địch được? Tôi nghe nói Trương Dật Phi lớp 11 còn úp rổ được đấy."
Trịnh Nhất Phong lúc này đột nhiên ngẩng đầu: "Chúng em không phải là đồ vô dụng."
Vương Bình nghe vậy, đặt chai nước xuống, nhìn về phía thiếu niên ngủ gật trước mắt, dường như đã tỉnh táo hoàn toàn.
Ông hỏi ngược lại: "Không phải đồ vô dụng? Mày đánh lại tao chắc?"
Trịnh Nhất Phong nhìn thẳng vào mắt ông, "Có thể thử xem."
Vương Bình bật cười, gật đầu, đưa chai nước trong tay cho Tô Diệu Diệu: "Diệu Diệu, cầm giúp anh nhé. Anh phải so tài với Trịnh Nhất Phong một phen."
"Ông bạn à, cậu nghiêm túc đấy hả?" Chung Cẩm Trình quay sang nhìn Trịnh Nhất Phong.
Vương Bình nổi tiếng là "mãnh nam" của trường, một tay hít xà đơn tận hai mươi cái đấy! Trịnh Nhất Phong lại dám solo với Vương Bình sao?
Lục Viễn Thu bĩu môi, im lặng lùi lại phía sau.
Thời trung học, Lục Viễn Thu luôn cảm thấy Trịnh Nhất Phong là một người rất bí ẩn.
Nếu phải hỏi ai trong đội dễ gây bất ngờ lớn nhất, theo anh, người đó chính là:
"Thần ngủ" Trịnh Nhất Phong.