"Được rồi, được rồi, các cô gái, đứng vào vị trí như tôi đã dặn đi nào."
Nghe thấy giọng nói the thé này, Bạch Thanh Hạ đang ngồi trên bậc thềm ngẩng đầu khỏi trang sách, chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ở phía đông sân tập, trên sân cầu lông không có lưới.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Một thiếu niên mặc quần da đen, đeo khuyên tai, tóc tai thời thượng, cử chỉ có vài phần mềm mại, điệu đà vỗ tay.
Cậu ta tên là Lý Đặc Kiều, là học sinh lớp 12/A2, đồng thời cũng là vận động viên thể dục nhịp điệu cấp hai, kiêm chủ nhiệm câu lạc bộ vũ đạo của trường. Nhiệm vụ lần này của cậu là đến dạy các bạn nữ tập nhảy cổ vũ.
Ngay phía trước Lý Đặc Kiều, có khoảng ba bốn mươi cô gái trẻ trung xinh đẹp đang đứng vào vị trí vừa được phân công, tò mò đánh giá cậu.
Hồ Thái Vi nhịn cười, ghé vào tai Trần Phi nói nhỏ: "Sao tớ thấy cậu ta cứ như người sắp ị đùn ấy nhỉ."
Trần Phi che miệng cười: "Suỵt, nhỏ tiếng thôi, coi chừng bạn trai cậu ta nghe thấy lại đánh cho."
Lý Đặc Kiều nhướn đôi lông mày được tỉa tót cẩn thận, khoanh tay hỏi: "Có bạn nào trước đây từng học nhảy không?"
Chỉ có khoảng mười cô gái rụt rè giơ tay.
Lý Đặc Kiều dở khóc dở cười nói: "Được rồi, được rồi, xem ra phần lớn mọi người đều là người mới."
"Nhảy La La, đối với những người không có nền tảng vũ đạo mà nói, bước khó nhất là học cách mở lòng và phô diễn vẻ đẹp hình thể~"
Nói xong, cậu thiếu niên thanh tú quay sang một bên, liên tục thực hiện ba động tác ưỡn n.g.ự.c nâng mông: "Giống như thế này, thấy không? Mở lòng mình ra~"
Đám con gái ở đó bật cười khúc khích.
Lý Đặc Kiều cũng không giận, khoanh tay nói tiếp: "Còn một tuần nữa, chúng ta cứ từ từ, hôm nay tôi sẽ dạy mọi người một vài động tác cơ bản và đơn giản nhất, đợi mai có đồng phục, chúng ta mặc vào rồi bắt đầu luyện tập, được không? Đừng ngại ngùng nhé, tập theo tôi."
"Nào, một~ hai~ ba~"
Ba bốn chục cô gái, người vụng về, người lại khá linh hoạt, bắt chước những động tác cơ bản mà Lý Đặc Kiều vừa thị phạm.
Tuy không được đồng đều cho lắm, nhưng cũng khiến cô gái ngồi trên bậc thềm dần thất thần.
— Mẹ ơi, tại sao trước khi học nhảy lại phải ép chân ạ? Chân con đau quá.
— Vì phải chịu khổ trước thì mới nếm được vị ngọt con ạ.
— Nếu Hạ Hạ đau quá thì mẹ có kẹo cho con này.
— Trời ơi! Hạ Hạ của mẹ đúng là sinh ra để múa ba lê mà, để mẹ ôm một cái nào!
— Hạ Hạ con biết không? Lúc nãy con trên sân khấu giống như một con thiên nga nhỏ vậy, sau này con nhất định sẽ giống mẹ, trở thành một con thiên nga lớn đứng trên sân khấu!
Nhưng mẹ ơi.
Con đã nếm rất nhiều khổ rồi, nhưng vẫn không thể trở thành thiên nga lớn.
"Trịnh Nhất Phong, cố lên!"
Một tiếng hô vang trên sân bóng rổ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô gái.
Bạch Thanh Hạ hít sâu một hơi, vẻ mặt cô đơn cúi đầu, đưa tay phủi những chiếc lá khô trên trang sách giáo khoa.
Chỉ sống thôi đã khó khăn lắm rồi, cô còn dám mơ mộng đến chuyện hóa thiên nga lần nữa sao?
Cô gái lật sang trang sách.
Lục Viễn Thu liếc nhìn Bạch Thanh Hạ đang ngồi trên bậc thềm, thấy cô vẫn an ổn ở đó, liền thu lại ánh mắt, cười lớn cổ vũ Trịnh Nhất Phong: "Cố lên!"
Trịnh Nhất Phong có vẻ ngoài rất điển trai, có lẽ chính là kiểu "soái ca Nhật Bản" mà các cô gái hay nhắc đến, đẹp trai nhờ khí chất.
Nhưng Lục Viễn Thu chẳng cảm nhận được cái khí chất ấy, ann chỉ thấy Trịnh Nhất Phong lúc nào cũng uể oải, toát ra vẻ chán chường.
Nhưng khi Trịnh Nhất Phong tiến đến vạch ba điểm và xoay người lại, Lục Viễn Thu nhận ra mắt cậu ta đã mở to hoàn toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lúc này, vẻ uể oải của chàng thiếu niên anh tuấn đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh.
Cậu ta đón lấy trái bóng rổ do Vương Bình ném tới, nhẹ nhàng nhấc chân phải, thở ra một hơi.
"Đến đây, Trịnh Nhất Phong, để tôi xem bản lĩnh của cậu đến đâu."
Vương Bình bước ngang chân phải, bày ra tư thế phòng thủ.
Nhưng đột nhiên, thiếu niên anh tuấn trước mắt nhanh như gió!
Vương Bình theo bản năng giơ tay lên đỡ theo hướng tấn công của cậu, nhưng Trịnh Nhất Phong chỉ vờn một chiêu, nhanh nhẹn như báo săn xoay người đổi hướng, lên rổ, bóng vào!
Một pha lên rổ vô cùng giản dị.
Bóng rổ nảy trên mặt đất, phát ra tiếng "bộp", "bộp", thiếu niên anh tuấn một tay bắt lấy bóng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Vương Bình.
Cảnh này khiến Tô Diệu Diệu không khỏi sáng mắt.
"Tốc độ nhanh đấy, lên rổ cũng thuần thục nữa."
Vương Bình đánh giá.
Vừa rồi anh cũng không thực sự phòng thủ nghiêm túc, đối phương dù sao cũng là học sinh, không cần thiết ngay từ đầu đã chèn ép người ta như vậy.
Lần thứ hai, Vương Bình phòng thủ nghiêm túc hơn, Trịnh Nhất Phong lên rổ không dễ dàng như vậy nữa, nhưng ngược lại nhờ đó mà thể hiện ra những ưu điểm khác.
Vương Bình hoa cả mắt vì những pha xử lý bóng của Trịnh Nhất Phong, ngây người tại chỗ, mắt mở to.
Cao Cường và những người khác cũng rất kinh ngạc, bình thường mọi người cùng nhau chơi bóng chỉ là chơi đùa, Trịnh Nhất Phong trên sân bóng cũng chỉ ném rổ, tuy rằng rất chuẩn, nhưng chưa từng thấy cậu ta thể hiện gì ở những mặt khác.
Giờ phút này, Trịnh Nhất Phong thuần thục sử dụng các kỹ thuật dẫn bóng dưới háng và sau lưng, cảm giác nhịp điệu cực mạnh, ý thức lừa bóng gần như đã khắc sâu vào bản năng.
Vương Bình mấy lần suýt chút nữa bị đối phương làm cho lảo đảo, đến quả bóng thứ hai, sau khi làm Vương Bình loạng choạng, Trịnh Nhất Phong bật nhảy tại chỗ ném rổ.
Bóng vào!
Thấy cảnh này, Lục Viễn Thu khoanh tay trước ngực, khẽ cười khẩy.
Thằng nhóc Trịnh Nhất Phong này, quả nhiên là giấu nghề.
Ban đầu Lục Viễn Thu nghĩ rằng nếu chỉ dựa vào một mình anh thì có lẽ không thắng được Trương Dật Phi trong trận đấu bóng rổ này.
Bởi vì nghe Tào Sảng nói, đội hình lớp của Trương Dật Phi rất mạnh, trận đấu còn chưa bắt đầu, đội của họ đã được coi là ứng cử viên vô địch rồi.
Nhưng bây giờ, khi biết Trịnh Nhất Phong hóa ra luôn giả heo ăn thịt hổ, Lục Viễn Thu cuối cùng cũng tự tin hơn hẳn.
Sau khi bị Trịnh Nhất Phong liên tiếp ghi ba bàn, Vương Bình có chút tức giận, anh bắt đầu nghiêm túc hơn, đến quả bóng thứ tư thì bật nhảy lên chặn bóng thành công.
Trịnh Nhất Phong có chút ngạc nhiên nhìn Vương Bình, liền nghe thấy giáo viên thể dục nói: "Khả năng kiểm soát bóng của em rất tốt, thầy thừa nhận, nhưng thể lực của em không ổn, không biết em có tự nhận thấy không, mới tấn công ba quả mà tốc độ của em đã chậm đi nhiều rồi."
Vương Bình bắt đầu tấn công, không hổ danh là "cuồng nhân thể thao" của Thất Trung, tố chất cơ thể rất tốt, lần nào cũng là lên rổ bằng sức mạnh, Trịnh Nhất Phong hoàn toàn không cản được, rất nhanh đã bắt đầu thở dốc.
Sau khi ghi bàn thứ tư, Vương Bình đắc ý quay lại nhìn Trịnh Nhất Phong đang thở hổn hển phía sau, có lẽ là do hưng phấn quá mức, quên mất thân phận thầy trò, chế nhạo: "Đánh không lại tôi chứ gì? Thằng rác rưởi."
Nghe hai chữ "rác rưởi", vẻ mặt Trịnh Nhất Phong khựng lại, như thể nhớ về ký ức chôn sâu nào đó, hàng mày nhíu chặt.
Tô Diệu Diệu bất mãn bước lên, trách cứ: "Vương Bình, anh là dân chuyên thể dục, bắt nạt trẻ con làm gì?"
Nghe thấy "trẻ con", Trịnh Nhất Phong lại ngạc nhiên ngẩng đầu.
Một lúc sau, cậu cúi đầu, giọng trầm thấp: "Thầy Vương."
Vương Bình quay lại nhìn cậu: "Sao? Không phục?"
Trịnh Nhất Phong siết chặt nắm đấm: "Bọn em không phải phế vật, cũng không phải rác rưởi... Ít nhất Lục Viễn Thu không phải. Thầy có thể đánh thắng em, nhưng không thể thắng được cậu ấy."
Nói xong, cậu kín đáo liếc nhìn Tô Diệu Diệu, mày nhíu càng sâu, rồi cúi gằm mặt rời khỏi sân bóng rổ.
Vương Bình im lặng quay đầu, nhìn về phía thiếu niên đầu đinh đang đứng bên cạnh, tươi cười hớn hở.