Trùng Sinh Luôn Có Một Thứ Muội Muốn Hại Ta

Chương 6



Mà ta, nhân lúc mấy ngày này, tìm đủ mọi cách để truy ra một người.

 

Bằng hữu của nha hoàn kia.

 

Đời trước, ngay cả một kẻ ngạo mạn như Thẩm Vũ Vi cũng có thể thuận lợi gả vào Đông Cung.

 

Vậy thì, nếu ta tính toán chu toàn, ta nhất định có thể làm được hơn nàng ta!

 

Huống hồ, phụ thân làm gì cũng lấy lợi ích làm trọng.

 

Là con gái của ông ta, ông nhất định sẽ chọn cho ta một vị hôn phu có thể giúp ông ta thăng quan tiến chức.

 

Về phần kẻ đó đối xử với ta thế nào, ông ta căn bản chẳng quan tâm.

 

Nếu đã phải lấy chồng, vậy sao không gả cho nam nhân có quyền thế nhất thiên hạ?

 

Ta vung ra vài túi vàng bạc, nha hoàn kia lập tức kể rõ sở thích cũng như thói quen hằng ngày của vị tỳ nữ đó cho ta nghe.

 

Chẳng bao lâu sau, ta đã có thể bắt chước thần thái của nàng ta một cách sống động như thật.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Nhìn vào bóng hình phản chiếu trong đồng kính, ta khẽ cười.

 

Vài ngày sau, khi ta vừa chuẩn bị đến tửu lâu mà thái tử thường lui tới, thì một gã thị vệ trong phủ lại hấp tấp chạy đến bẩm báo:

 

"Lão gia, tiểu thư, không xong rồi! Nhị tiểu thư đã mất tích!"

 

13

 

Ta và phụ thân vội vàng chạy đến, chỉ thấy đám thị vệ canh giữ bên ngoài phòng đã ngã rạp xuống đất, nằm lăn lóc tán loạn.

 

Nhìn chén rượu vỡ tan thành từng mảnh, rượu chảy lênh láng khắp sàn, lòng ta trầm xuống, một cơn dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

 

Chuyện quan trọng lúc này là phải mau chóng tìm ra Thẩm Vũ Vi.

 

Thẩm Vũ Vi bị nhốt kín, có thể thoát ra ngoài, hiển nhiên là có sự giúp đỡ từ bên ngoài.

 

Mà sự trợ giúp này, không ai khác chính là mẫu thân của nàng ta - Lâm tiểu nương.

 

Thế nhưng, mặc cho ta tra hỏi thế nào, Lâm tiểu nương vẫn cắn răng không chịu hé nửa lời.

 

Cuối cùng, thấy ta ép hỏi quá gắt, bà ta đột nhiên ngã lăn ra đất, ngất xỉu bất tỉnh nhân sự.

 

Phụ thân thấy vậy, chân mày nhíu chặt.

 

Dạo gần đây, ông ta vừa mới thăng quan, công vụ bộn bề.

 

Vì thế, chuyện tìm lại Thẩm Vũ Vi, liền rơi vào tay ta.

 

Ta lập tức sai đám gia đinh trong phủ tỏa ra bốn phía nghe ngóng tin tức.

 

Thế nhưng, ngay cả một chút manh mối cũng chẳng thu thập được.

 

Còn bên Tiêu vương, từ lúc đó đến nay vẫn không ngừng sai người thúc giục phụ thân đưa Thẩm Vũ Vi nhập vương phủ làm trắc phi.

 

Người trong vương phủ đã đến mấy lần, mở miệng đòi người.

 

Nửa tháng sau, tâm phúc của ta bất ngờ báo về một tin tức chấn động.

 

Thái tử đã bí mật nuôi một ngoại thất.

 

Mà nữ nhân đó, không ai khác, chính là Thẩm Vũ Vi!

 

14

 

Thì ra, sau khi trốn ra ngoài, Thẩm Vũ Vi đã lẩn trốn tại một ngôi Phật tự ở ngoại thành kinh đô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nàng ta cho rằng, phụ thân chỉ là nhất thời tức giận.

 

Chỉ cần qua cơn sóng gió này, nàng ta vẫn sẽ là đứa con gái được phụ thân sủng ái nhất, vẫn là thiên kim tiểu thư tôn quý của phủ Quốc Công.

 

Không ngờ, tại Phật tự, nàng ta lại vô tình gặp được thái tử đang đến dâng hương.

 

Nghe nói, hôm đó nàng ta mặc thanh y, khiến thái tử phải dừng bước ngắm nhìn.

 

Thẩm Vũ Vi thấy vậy, lập tức nghĩ ra cách thoát thân.

 

Đó chính là trở thành người bên gối của thái tử.

 

Nàng ta tuy kiêu ngạo, nhưng không phải kẻ ngu xuẩn.

 

Những tin tức mà ta có thể biết được, nàng ta dĩ nhiên cũng có thể dò la.

 

Nếu đã vậy, nàng ta chắc chắn cũng đã nắm rõ bí mật giữa thái tử và vị tỳ nữ kia.

 

Kiếp trước, việc nàng ta mặc y phục đỏ xuất hiện tại linh đường của Thọ Vương phi, gây ra một trận náo loạn hoang đường, cuối cùng lại khiến thái tử để mắt đến.

 

Dẫu sao thì, tỳ nữ kia cũng chính nhờ những hành vi càn rỡ liên tiếp mà trở thành bạch nguyệt quang trong lòng thái tử.

 

Kiếp này, để tránh phải gả cho Tiêu vương, Thẩm Vũ Vi nhất định càng bám chặt lấy thái tử không buông.

 

Tâm phúc của ta nói, trước mặt thái tử, Thẩm Vũ Vi hành sự hoàn toàn khác lẽ thường.

 

Thái tử câu cá, nàng ta lại thả cá đi.

 

Thái tử cưỡi ngựa, nàng ta lại cuốc bộ.

 

Mà những "tuyệt chiêu"này, trước kia đều là những gì vị tỳ nữ kia đã làm qua.

 

Chiêu bài chính là: bất kham, phóng túng, không chịu trói buộc.

 

Nghĩ đến đây, đáy mắt ta trầm xuống, khẽ nheo lại, rồi chợt nhếch môi cười lạnh.

 

Người buộc chuông, cuối cùng vẫn phải là người cởi chuông.

 

Nếu Thẩm Vũ Vi đã sớm là người của Tiêu vương, vậy thì vật vẫn nên quy về chủ cũ.

 

Đã đến lúc, mượn đao g.i.ế.c người rồi.

 

15

 

Vài ngày sau, thị vệ của Tiêu vương bất ngờ kéo đến một tòa tư trạch.

 

Tòa trạch này, vốn là nơi thái tử an bài cho Thẩm Vũ Vi.

 

Bọn họ tính toán chuẩn xác thời gian, thừa dịp thái tử không có mặt, liền trực tiếp bắt Thẩm Vũ Vi đi.

 

Đồng thời để lại một phong thư, nói rằng Thẩm Vũ Vi vốn đã là trắc phi của Tiêu vương.

 

Nay đón nàng ta về vương phủ, hiển nhiên là danh chính ngôn thuận.

 

Không ngờ, thái tử lại là kẻ si tình đến thế.

 

Vừa nhìn thấy phong thư, hắn ta liền lập tức dẫn binh bao vây vương phủ của Tiêu vương.

 

Nhưng Tiêu vương là ai chứ?

 

Gã là hoàng thúc của thái tử, từng theo hoàng thượng xông pha chiến trường, chắn mấy đao cho hoàng thượng, còn được hoàng thượng ngự ban hoàng mã quái*.

 

*Hoàng mã quái: Áo khoác vàng, tượng trưng cho ân sủng của hoàng đế, có thể miễn tử tội.