Gã xưa nay vốn không màng đạo lý, càng khinh thường vị thái tử này, kẻ từ nhỏ sống trong nhung lụa, tất nhiên chẳng bao giờ chịu nhượng bộ.
Thái tử từ khi sinh ra đã tôn quý vạn phần, được quý phi hết mực cưng chiều.
Thế nhưng, cuộc đời hắn ta lại quá mức thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không nhận ra rằng, Tiêu vương ngày nay đã thành kẻ xảo trá ngông cuồng, trước mặt Tiêu vương, hắn ta chỉ là một tên tiểu tử non nớt, vụng về.
Nghe nói, sau khi say rượu, Tiêu vương cười nhạo thái tử một cách lộ liễu:
"Ngươi là thái tử thì sao? Chẳng lẽ thái tử thì có thể đoạt nữ nhân của bổn vương?
"Bổn vương có hôn thư với Thẩm Vũ Vi của phủ Quốc Công, cho dù ngươi có kiện lên người cha hoàng đế của ngươi, ngươi vẫn là kẻ không có lý lẽ!"
Nghe tin Tiêu vương ăn nói vô lại như thế, ta không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Ngọn lửa này, nên cháy lớn hơn một chút mới phải.
Thế là, tâm phúc của ta liền sai vài gia nhân, viết lại câu chuyện gặp gỡ và tư tình giữa Thẩm Vũ Vi cùng thái tử thành thoại bản, rồi khéo léo đưa vào phủ Tiêu vương.
Vốn đã tức giận ngùn ngụt, Tiêu vương sau khi biết chuyện, lại càng giận đến mức không ngừng chửi mắng, đánh đập Thẩm Vũ Vi.
Ta hiểu rõ, gã căn bản không hề yêu thích Thẩm Vũ Vi.
Gã vốn đã có thê thiếp đầy nhà, làm sao có thể đối xử tốt với một nữ nhân từng có tư tình với thái tử chứ?
Chẳng qua là vì thể diện đàn ông, dù thế nào cũng không thể để nữ nhân của mình bị người khác đoạt mất mà thôi.
Vì chuyện này, thái tử bị hoàng thượng cấm túc suốt ba tháng.
Ba tháng sau, hắn ta quả nhiên đến tửu lâu yêu thích nhất để mua say.
Nhận được tin tức, ta khẽ mỉm cười.
Cơ hội... đến rồi.
16
Lần đầu thái tử nhìn thấy ta, ta đang đứng trước khung cửa sổ nhỏ ở tận cùng lầu hai.
Ta khoác trên mình một bộ thanh sam màu bích, búi tóc vấn cao kiểu Lăng Vân, vạt áo khẽ bay theo gió.
Đây chính là y phục thường ngày của nàng tỳ nữ nọ.
Ngay cả lối trang điểm, ta cũng cố ý làm cho giống.
Khoảnh khắc thái tử bước vào tửu lâu, ánh mắt đầu tiên của hắn ta liền dừng lại trên người ta.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Khi nhận ra ta, trong mắt hắn ta thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh, sắc mặt lại trở về vẻ bình thản thường ngày.
Thấy hắn ta cứ nhìn mình chằm chằm, ta không những không e thẹn, mà ngược lại, còn học theo tỳ nữ kia, cười cợt với hắn ta một cái.
Sau đó, ta xoay người bước vào một gian nhã phòng gần cửa.
Bên trong, vài tỳ nữ cải trang thành tiểu thư đang cùng ta uống rượu, ăn thịt, lớn tiếng luận bàn về chuyện “mọi người sinh ra đều bình đẳng”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trên bàn tiệc, ta cầm lấy một xâu thịt dê nướng, ăn vô cùng hăng say:
"Ta tuy là tiểu thư nhà quan, nhưng trong mắt ta, thế gian này vốn dĩ không nên có phân biệt sang hèn.”
"Kẻ hầu người hạ thì đã sao? Chẳng lẽ họ không đáng được sống trên đời này?
"Người người bình đẳng, có lẽ chỉ là một giấc mộng xa vời, nhưng chí ít, ai ai cũng xứng đáng đứng dưới ánh mặt trời!"
Ta biết, hắn ta đang nghĩ đến bạch nguyệt quang trong lòng mình.
Phải rồi, trong mắt hắn, bạch nguyệt quang chính là nữ tử có khí phách, có chí hướng, suy nghĩ siêu phàm, phẩm chất độc nhất vô nhị, là chân ái của hắn.
Thế nhưng, đường đường là thái tử, hắn lại chẳng thể bảo vệ nổi nữ nhân của mình.
Cảm giác mất mát ấy, nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ bù đắp.
Chẳng hạn như Thẩm Vũ Vi.
Chẳng hạn như ta của hiện tại.
Nhưng thái tử không biết, cái gọi là "người người bình đẳng", nếu thực sự truyền ra ngoài, chỉ e sẽ trở thành trò cười của đám thiên kim tiểu thư.
Nghe thì có vẻ rất đạo lý, nhưng ở thời đại này, một lời của chủ tử có thể quyết định sống c.h.ế.t của kẻ hầu người hạ.
Cái lý tưởng "mọi người đều bình đẳng" ấy, làm sao có thể trở thành hiện thực?
Mà nếu thái tử muốn nghe, ta đương nhiên sẽ nói cho hắn nghe.
Còn chuyện hắn có thực sự yêu ta hay không, điều đó chẳng quan trọng.
Trùng sinh một đời, ta há lại để bản thân bị trói buộc trong mớ nhi nữ tình trường sao?
Ta muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!
Nghe ta nói xong, trong đôi mắt thâm trầm của thái tử hiện lên một tia suy tư sâu sắc.
Chốc lát sau, hắn bước đến gần, nhẹ nhàng xoay xoay ngọc ban chỉ trên tay, chậm rãi cất lời:
"Những lời của cô nương, quả thực rất hợp ý ta. Chỉ là, thế gian đầy rẫy quy tắc ràng buộc, có mấy ai có thể thực sự thực hiện được?
"Hôm nay nghe cô nương đàm luận, ta cảm thấy cô nương phong thái bất phàm, mong cô nương có thể cho ta biết danh tánh, mấy ngày nữa ta sẽ có một buổi thi hội, mong có thể gửi thiệp mời đến cô nương."
Nghe lời này, ta vui vẻ đáp ứng.
17
Thái tử quả nhiên si tình với nàng tỳ nữ kia đến tận xương cốt.
Tại thi hội, thấy ta không chỉ giống hệt tỳ nữ ấy từ dung mạo, trang phục, cử chỉ, mà ngay cả khí chất trong từng câu thơ cũng mang theo sự ngạo nghễ, cốt cách phong lưu…