Trùng Sinh Tôi Trừng Trị Cặn Bã

Chương 9



Tôi đã trùng sinh, kiếp này không còn cùng Thái Chí Cường chịu khổ nữa, cũng không bị Dương Xuân Hoa hành hạ. 

 

Tôi đã đi kiểm tra toàn diện ở bệnh viện – bây giờ tôi hoàn toàn khỏe mạnh. 

 

Dương Xuân Hoa trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng ken két: “Mày nói gì? Con tiện nhân này!” 

 

“Tốt nhất bớt nói mấy lời độc ác đó đi. Tôi nhớ rõ lắm, bình thường thấy bà tin cái này tin cái kia, trong nhà thì ngày nào cũng đốt nhang khấn vái, khói nghi ngút. 

 

“Thế mà sao? Bà cầu thần bái Phật bao nhiêu cũng không bằng sống cho đàng hoàng một chút.” 

 

Trước đây, chuyện này làm tôi thấy vô cùng phiền phức – làm gì cũng bị Dương Xuân Hoa bắt phải đi đốt nhang vái Phật. 

 

Không chỉ vậy, bà ta còn hay đi xin bùa vàng về, nhét dưới gối, hoặc đốt thành tro pha vào nước để uống. 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Thế rồi sao? 

 

Bà ta vẫn cứ làm đủ mọi chuyện ác độc, suốt ngày rủa xả độc mồm độc miệng – chẳng phải chính là điều tối kỵ nhất trong đạo Phật sao? 

 

Miệng thì nói tin Phật, nhưng lại sống trái ngược với giáo lý nhà Phật – chẳng phải đáng bị quả báo sao?

 

16 

 

“Báo ứng? Không thể nào! Ngày nào tôi cũng thắp hương cho Phật mà?” 

 

Dương Xuân Hoa không tin, ngã phịch xuống đất, dáng vẻ chật vật. 

 

Thái Chí Cường lập tức bày ra bộ mặt si tình không hối hận: “An An, em tới tìm anh đúng không? Anh... anh biết mình sai rồi. Anh đã chia tay với Tôn Diễm Diễm rồi, chúng ta quay lại như trước được không? Anh hứa sẽ toàn tâm toàn ý yêu em.” 

 

“Yêu?” – Tôi bật cười, ánh mắt đầy châm chọc: “Anh lấy gì ra để yêu tôi? Không tiền, không nhà, không xe, toàn là gánh nặng. Trước đây là tôi ngu, nên mới để anh lừa gạt. Bây giờ, Tôn Diễm Diễm sắp sinh rồi, mà anh còn dám nói yêu tôi sao?” 

 

Ánh mắt căm hận của Tôn Diễm Diễm gắt gao dán chặt vào Thái Chí Cường. 

 

Bụng bầu tròn vo, cô ta lao tới: “Thái Chí Cường! Tôi vì anh mà trả giá biết bao nhiêu, anh đừng hòng bỏ tôi!” 

 

Tôi đã điều tra rồi – nhà cô ta trọng nam khinh nữ, rõ ràng thi đậu đại học sau khi tốt nghiệp cấp ba, vậy mà cha mẹ lại không cho học, bắt cô ta lấy chồng để lấy tiền sính lễ trả nợ cho anh trai. 

 

Cô ta trốn theo Thái Chí Cường ra ngoài. 

 

Giờ bụng to vượt mặt, không đi làm được, tiệm làm móng cũng mất, nếu Thái Chí Cường thật sự bỏ mặc cô ta, thì sau khi sinh đứa bé, cô ta sống kiểu gì? 

 

“Cô cút ra, tránh xa tôi ra!” 

 

Dương Xuân Hoa thấy con trai bị đánh, làm sao chịu nổi. 

 

Bà ta lao đến, Thái Chí Cường thì cuống cuồng, ba người xô đẩy, giằng co loạn cả lên. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngay lúc ấy, Dương Xuân Hoa bị Tôn Diễm Diễm cào một đường trên mặt. 

 

Là một đứa con hiếu thảo nổi tiếng, Thái Chí Cường lập tức nổi giận, quay đầu tát Tôn Diễm Diễm một cái thật mạnh: “Con đàn bà điên! Cút ngay cho tôi!” 

 

Nếu không có Tôn Diễm Diễm, anh ta đã sớm sống những ngày tốt đẹp bên Lý An An rồi. 

 

Tất cả là tại cô ta – là cô ta không biết xấu hổ dụ dỗ anh ta, anh ta mới phạm phải cái “lỗi mà đàn ông nào cũng có thể mắc phải”! 

 

Tôn Diễm Diễm bụng bầu vượt mặt, đã phải chịu khổ cùng Thái Chí Cường mấy tháng nay, vốn đã tiều tụy đến mức thảm thương. 

 

Cái tát này, khiến cô ta lập tức ngã xuống đất. 

 

“Đau quá... bụng tôi đau lắm... tôi... tôi sắp sinh rồi sao?”

 

Vì đã đủ tháng, nên Tôn Diễm Diễm vốn cũng đang đến bệnh viện để khám thai. 

 

Trong lòng cô ta hiểu rất rõ – đứa con này đã đủ tháng đủ ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh. 

 

“Bác sĩ! Bác sĩ! Có người sắp sinh con ở đây rồi!” 

 

“Đáng sợ thật, người đàn ông này ra tay ác quá!” 

 

Trong bệnh viện, những bệnh nhân và người nhà bệnh nhân xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. 

 

Tôn Diễm Diễm được đẩy vào phòng sinh, và trong tâm trạng u ám, bực dọc của Thái Chí Cường, cô ta sinh ra một bé trai. 

 

Chỉ có Dương Xuân Hoa là vui mừng: “Là con trai! Là con trai! Chí Cường à, con có hậu rồi, là con trai đấy!”

 

17 

 

Dương Xuân Hoa là người cổ hủ và bảo thủ, trong mắt bà ta, đàn ông có “của quý” thì đương nhiên cao hơn phụ nữ một bậc. 

 

Phụ nữ thì phải giống như bà ta – ngoan ngoãn ở nhà hầu hạ chồng, nấu cơm, đánh giày, giặt vớ hôi cho đàn ông, pha trà, rót nước, giúp chồng mặc đồ. 

 

Nhất định phải hầu hạ đàn ông thật thoải mái, sau đó sinh cho họ vài đứa con trai. 

 

Đó mới là một người phụ nữ đạt tiêu chuẩn. 

 

Còn kiểu phụ nữ như tôi thì không được – nhà có giàu đến đâu thì sao chứ? 

 

Phụ nữ không biết hầu hạ đàn ông thì không phải là phụ nữ tốt. 

 

Tôi lại dám bảo con trai bà ta rót nước cho tôi, dám bắt anh ta xách túi giúp tôi, dám để anh ta nhìn sắc mặt tôi mà sống, dám để anh ta vắt óc nghĩ cách nói lời ngọt ngào với tôi? 

 

Mà tôi lại chẳng làm gì cho anh ta cả? 

 

Thật là… thật là từ đầu tới chân, tôi đều không xứng làm vợ của con trai bà ta! 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com