Chính căn bệnh đó, lại khiến Thái Chí Cường, Dương Xuân Hoa và Tôn Diễm Diễm sinh ra lòng dạ độc ác.
Dù sao bà ta cũng sắp c.h.ế.t rồi, vậy tại sao trước khi c.h.ế.t không thể làm chút việc gì đó vì con trai và đứa cháu trai sắp chào đời?
Thế là, tôi bị đầu độc chết.
Dương Xuân Hoa – một người đàn bà hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, run rẩy vì ung thư giai đoạn cuối – vào tù chưa được bao lâu đã lập tức được “bảo lãnh điều trị y tế ngoài trại”.
Nghĩa là – chẳng hề phải chịu bất kỳ hình phạt thực sự nào.
Hiện giờ bà ta vẫn chưa phát hiện bệnh.
Nếu đợi đến khi bà ta bị chẩn đoán ra bệnh, thì có đánh c.h.ế.t Thái Chí Cường, anh ta cũng sẽ không chịu ly hôn với tôi.
Ly hôn rồi, anh ta mất nhà, mất sự nghiệp, người mẹ mà anh ta “nuôi lớn bao nhiêu khổ cực” cũng không còn tiền chữa bệnh nữa – vậy khác nào bảo anh ta đi chết?
“Tôi vẫn nói câu đó, Thái Chí Cường – kết thúc êm đẹp đi, đừng ép tôi đến cùng, đến lúc đó, một xu tôi cũng không cho anh.” – Tôi mỉm cười, nói.
Ánh mắt của Tôn Diễm Diễm thoáng d.a.o động – cái cuộc sống ngày nào cũng bị đánh, lại còn bị sỉ nhục thế này, cô ta thật sự chịu đủ rồi.
Cô ta không muốn như trước nữa, nghe theo Thái Chí Cường, từng bước từng bước tính toán tài sản nhà tôi.
Bây giờ tôi đã biết hết rồi, ngày ngày cho người đánh bọn họ, làm sao còn có thể để họ tiếp tục lừa được tiền của tôi?
Vài hôm sau, tôi còn chủ động nhắn tin cho Tôn Diễm Diễm:
“Nếu cô thuyết phục được Thái Chí Cường đồng ý ly hôn, tôi sẽ cho cô thêm ba mươi vạn tiền thưởng. Ngay ngày lấy được giấy ly hôn, tôi sẽ chuyển khoản liền.”
Lòng tham – cuối cùng đã chiến thắng lý trí của cô ta.
Bốn, năm ngày sau, Thái Chí Cường chủ động liên hệ với tôi, đồng ý ly hôn.
Với lý do hôn nhân đổ vỡ, hai vợ chồng thuận lợi lấy được giấy ly hôn.
Tôn Diễm Diễm bụng đã lộ rõ, đứng chờ ngay trước cổng, ánh mắt phức tạp pha lẫn mong chờ, không ngừng ra hiệu với tôi.
Tôi chỉ cười: “Đợi chút đi, không thiếu phần của cô đâu.”
Ánh mắt Thái Chí Cường đột nhiên sắc bén nhìn về phía Tôn Diễm Diễm: “Đợi gì? Cô ta đang nói gì?”
Tôn Diễm Diễm co rụt cổ lại, không dám nói một lời.
Cứ chờ đi.
Tôi thầm nghĩ, cả đời các người cũng đừng mong đợi được gì.
Khi Tôn Diễm Diễm gọi điện đến, tôi đã ngồi trên tàu cao tốc rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ta hét lên: “Lý An An! Số tiền ba mươi vạn cô nói đâu? Cô thật sự không cho tôi một xu nào? Đồ lừa đảo!”
15
Tôi không nhịn được mà bật cười: “Chữ tín ấy à, không phải thứ dành cho loại người như cô đâu. Cô soi gương lại mà xem, cô có xứng không?”
Ngay từ đầu, tôi đã không định cho bọn họ dù chỉ một xu.
Nhà thì tôi không đăng bán công khai, nhưng tôi đã bán từ lâu rồi.
Cái bản thỏa thuận viết tay, ghi là tôi nhượng phần sở hữu căn nhà cho Thái Chí Cường á? Ha! Là giả đấy.
Tôi bỏ tiền lớn thuê luật sư tư vấn – căn nhà này, vì toàn bộ tiền mua được chuyển khoản từ tài khoản ngân hàng của mẹ tôi, nên bản chất là tài sản trước hôn nhân thuộc về tôi.
Anh ta còn tưởng, bọn họ ở trong đó, nắm trong tay giấy đăng ký kết hôn là có thể chiếm được một nửa căn nhà.
Nằm mơ đi!
Khi tôi và mẹ gặp nhau, cùng tận hưởng kỳ nghỉ thong dong vui vẻ.
Cuộc sống của Thái Chí Cường lại chẳng hề dễ thở – căn nhà đã bị bán rồi.
Bên mua nhà vốn đã biết căn nhà có tranh chấp, nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Thái Chí Cường – một kẻ xa lạ tại thành phố này, không người quen, không tiền bạc – dắt theo mẹ già ốm yếu và một ả nhân tình bụng bầu to vượt mặt như Tôn Diễm Diễm, hoàn toàn không xoay sở nổi với những người dám chơi rắn mặt thật sự.
Bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà, đành phải quay lại căn phòng trọ chật chội mà Tôn Diễm Diễm đang thuê.
Nhất Phiến Băng Tâm
Từ lúc bắt đầu yêu tôi, Thái Chí Cường đã là một con ký sinh trùng chuyên hút m.á.u – một lòng chỉ muốn tiêu tiền của tôi.
Ra ngoài đi làm? Mệt nhọc biết bao. Chỉ cần mở miệng lừa tôi vài câu, tôi đã móc ra vài chục triệu đưa anh ta tiêu xài rồi.
Bây giờ, anh ta đã 26 tuổi rồi mà vẫn chưa tìm nổi việc làm.
Thế nhưng anh ta vẫn phải trả tiền thuê nhà, tiền điện nước, ba cái miệng phải ăn, mà Tôn Diễm Diễm thì cũng sắp sinh rồi.
Đúng lúc Thái Chí Cường đang quay cuồng khốn đốn, vừa cầm được tờ phiếu khám bệnh của mẹ anh ta ở bệnh viện, anh ta gần như phát điên.
Tôi cố tình đến đó, thưởng thức dáng vẻ chật vật như chó rơi xuống nước của anh ta:
“Ơ kìa, chẳng phải Thái Chí Cường sao? Sao anh lại ở đây?”
“Ai vậy nè? Ai bị bệnh thế?”
Bên cạnh Thái Chí Cường là mẹ anh ta – Dương Xuân Hoa – mặt mày trắng bệch, hồn bay phách lạc.
Bà ta không thể chấp nhận được sự thật là mình sắp chết: “Sao lại như thế này? Ung thư á? Sao tôi lại mắc phải căn bệnh như thế này chứ…”