Bàn tay nàng mềm mại, mịn màng, tương phản rõ rệt với đôi tay đầy vết nứt và sẹo do xước của ta.
“Thì ra là thế.”
“Vậy thật đáng tiếc, ta còn cảm thấy rất hợp với A Hòa muội muội, từng nghĩ sau này mời muội nhập phủ làm thiếp, hai ta có thể làm bạn.”
Nàng nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trên tay ta, cảm khái:
“Người ta vẫn nói ‘nữ tử vì người mình yêu mà trang điểm’, vì Cố lang mà muội muội đúng là chịu không ít khổ.”
Nàng ngẩng lên, nhìn ta chân thành.
“Nói ra cũng phải cảm ơn muội muội, nếu không nhờ muội ngày đêm vất vả, lo liệu cho Cố lang đèn sách, làm sao chàng có thể thi đỗ Trạng Nguyên, tiến vào kinh thành? Làm sao ta có cơ hội gặp được một người tốt như chàng?”
Nàng vừa nói, vừa liếc nhìn Cố Hành đầy tình ý.
Cố Hành bị ánh mắt đó nhìn đến mềm cả xương, mặt mày ngập tràn kiêu hãnh lẫn cảm động.
Nhưng rất nhanh, Lưu Như Tuyền nhận ra mình lỡ lời, khẽ nhíu mày, đưa tay che miệng trách mình:
“Xem ta này, lại nói mấy lời hồ đồ rồi.”
“Muội muội đừng để bụng, ta chỉ là thật lòng muốn cảm ơn những gì muội đã làm vì chàng ấy.”
Sau đó nàng quay đầu, dặn dò một nha hoàn ăn mặc chỉnh tề đứng sau:
“Thúy Ngọc, đến bàn trang điểm của ta, lấy lọ thuốc phục hồi da mang lại đây.”
Thúy Ngọc nghe vậy, mặt liền hiện rõ sự ngạc nhiên và không vui.
Giọng nàng ta không lớn không nhỏ, vừa đủ cho tất cả người có mặt nghe rõ:
“Tiểu thư, đó là đồ được ban tặng từ trong cung, vô cùng trân quý, cả thượng kinh này không có lọ thứ hai đâu ạ! Dùng cho… dùng cho…”
Lời chưa nói hết, nhưng ánh mắt đầy khinh miệt lia qua đôi tay sần sùi của ta, ý tứ rõ rành rành.
Dùng cho loại người như ta, chẳng phải phí của trời sao?
Sắc mặt Lưu Như Tuyền lập tức sa sầm, quát lên:
“Vô lễ! Ta bảo ngươi đi lấy, thì cứ đi!”
Thúy Ngọc bị mắng co rúm lại, miễn cưỡng lên tiếng “vâng”, rồi quay người vào phủ, lúc lướt qua ta còn liếc ta một cái như d.a.o cứa.
Lưu Như Tuyền lại quay đầu, gương mặt lộ vẻ áy náy.
“Muội muội đừng trách, hạ nhân không hiểu chuyện. Loại thuốc ấy có hiệu quả rất tốt với việc làm mờ sẹo, nhất định sẽ giúp tay muội phục hồi như cũ.”
Nàng lại quay sang một nha hoàn khác dặn:
“Xuân Đào, đến xe ngựa lấy mấy xấp gấm Thục mà ta mới mua sáng nay.”
Xuân Đào dạ một tiếng rồi đi ngay.
O mai d.a.o Muoi
Lưu Như Tuyền dịu giọng giải thích với ta:
“Muội muội chưa biết, sáng sớm nay trong cung đã truyền ra tin, trưởng công chúa lưu lạc dân gian bao năm nay rốt cuộc cũng tìm được rồi. Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, hạ chỉ sẽ mở yến tiệc vào tháng sau để chúc mừng.”
“Vị trưởng công chúa ấy là con gái ruột của Hoàng thượng và Hoàng hậu, thân phận vô cùng tôn quý.”
“Vì vậy, sáng sớm nay, Thượng Y Cục trong cung đã cho người thu gom hết tất cả vải vóc hảo hạng trong kinh, chuẩn bị cho công chúa và các phi tần chọn dùng.”
Nàng dừng lại một chút, giọng hơi bất đắc dĩ:
“Hôm nay ta ra ngoài mua, cũng chỉ kịp tranh được mấy xấp tạm xem được. Nhưng đó đã là thứ tốt nhất có thể tìm được ngoài chợ rồi. Muội muội đừng chê, coi như chút lòng thành của ta, cảm ơn muội đã vì Cố lang mà vất vả suốt những năm qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sau này nếu có dịp, ta nhất định sẽ tìm thứ tốt hơn, sai người mang đến tận tay muội.”
6
Rất nhanh, Thúy Ngọc đã ôm lọ "Ngọc Cơ Cao" quay trở lại.
Nàng ta đưa đến trước mặt ta, động tác chiếu lệ, đầy miễn cưỡng.
Ta không đưa tay ra nhận.
Thứ gọi là "ngự tứ chi vật" ấy, đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ là món đồ tầm thường trong cung đình thuở trước.
Lưu Như Tuyền tỏ ra chu đáo, ân cần khéo léo, nhưng từng lời từng cử chỉ đều thể hiện sự cao cao tại thượng, lại còn mượn miệng nha hoàn để sỉ nhục ta.
Cái cách nàng ấy làm... chẳng khác gì Cố Hành, khiến ta thấy buồn nôn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong mắt hắn là sự căng thẳng, thúc giục, và cả nỗi lo sợ ta sẽ gây chuyện.
“Cố Hành.”
Giọng ta rõ ràng, bình thản, không một gợn sóng, như đang nói đến một chuyện chẳng liên quan gì đến bản thân:
“Kể từ giây phút này, hôn ước giữa ta và ngươi, chấm dứt.”
Cố Hành rõ ràng thở phào một hơi, thậm chí gương mặt còn hiện lên vẻ nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
7
Sau khi trở về cung, ta đổ bệnh.
Bệnh tới dữ dội, sốt cao mãi không lui.
Hai ngày hai đêm liền, ta rơi vào những cơn mê dài chằng chịt mộng cảnh kỳ dị.
Ta mơ về năm đó tuyết lớn phong núi.
Vì muốn hái thêm ít dược liệu quý đem về phụ giúp trong nhà, ta trượt chân ngã xuống một sườn dốc, trẹo chân, kẹt lại trong hốc tuyết giữa lưng chừng núi.
Trời càng lúc càng tối, gió lạnh như d.a.o cắt.
Ngay khi ta gần như tuyệt vọng, một tiếng gọi hốt hoảng xuyên qua gió tuyết truyền đến:
“A Hòa! A Hòa!”
Là Cố Hành.
Không biết hắn đã té bao nhiêu lần, áo choàng rách nát, mặt mày bị cành cây quẹt rướm m.á.u, nhưng vẫn bất chấp tất cả mà lao đến tìm ta.
Tìm được ta rồi, hắn không nói một lời, cởi áo ngoài quấn lấy bàn chân tím tái của ta, sau đó cõng ta lên lưng, từng bước lảo đảo băng qua lớp tuyết dày đến đầu gối.
Hắn vừa thở hổn hển vừa dỗ dành:
“Đừng sợ, A Hòa, ta đưa nàng về nhà.”
Khi ấy, sự hy sinh và chân tình ấy, là thật.
Nhưng nay, vì công danh mà vứt bỏ ta, cũng là thật.
“Nhạc Nhi tỉnh lại đi…”
Trong cơn mê mơ hồ, ta nghe tiếng mẫu hậu nức nở.