Cảm nhận được phụ hoàng đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Cả tiếng thái y đồng loạt quỳ gối xin tội, run rẩy vang khắp điện.
Cuối cùng, vào buổi trưa ngày thứ ba hôn mê, ta tỉnh lại.
Mẫu hậu vui đến rơi lệ.
Phụ hoàng cũng thở phào một hơi như trút được tảng đá nặng.
Ta gắng gượng nặn ra một nụ cười yếu ớt để trấn an họ, nhưng phát hiện bản thân thậm chí không còn sức để nói.
Các loại dược liệu quý hiếm được đưa vào Trường Nhạc cung như nước chảy.
Để xua đi điềm xấu, cũng như thể hiện sự coi trọng của hoàng gia dành cho ta, phụ hoàng ban ra một đạo thánh chỉ:
【Truyền chỉ của trẫm! Để chúc mừng Trưởng Công chúa hồi cung, lệnh toàn thể văn thần trong triều mỗi người dâng một bài phú, tán tụng đức hạnh của Công chúa, chúc mừng hoàng thất đoàn viên. Bài nào được Công chúa lựa chọn, tác giả sẽ được thăng chức lên nhị phẩm, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim. Khâm thử!】
Chỉ dụ ban ra, chấn động cả triều đình.
8
Trong thư phòng phủ Tể tướng.
Lưu tể tướng đứng sau án thư, mặt đanh lại, hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại.
Cố Hành đứng khép nép bên dưới, không dám thở mạnh, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn cảm nhận rõ cơn giận đang bị đè nén trên người Lưu tể tướng.
“Cố Hành!”
Lưu tể tướng đột ngột dừng bước, ánh mắt sắc như d.a.o lia tới:
“Chuyện Trưởng Công chúa tuyển bài phú, ngươi đã nghe rõ chưa?”
Cố Hành cúi mình đáp:
“Bẩm nhạc phụ đại nhân, tiểu tế đã nghe rõ.”
Giọng Lưu tể tướng đầy áp lực không cho cãi:
“Đây là cơ hội trời ban!”
“Làm phú, vốn là sở trường của ngươi.”
“Nếu đến thế cũng không nắm được, lão phu giữ ngươi làm gì?!”
Tim Cố Hành khẽ siết lại, vội vàng tỏ rõ thái độ:
“Tiểu tế nhất định sẽ dốc hết sức mình, không phụ kỳ vọng của nhạc phụ, nhất định sẽ được Trưởng Công chúa chọn trúng!”
“Hừ, chỉ biết nói lời hay thì có ích gì.”
Lưu tể tướng sốt ruột phất tay, như muốn xua đi thứ gì xúi quẩy.
“Lão già họ Ngụy kia, nhờ thằng con Ngụy Nhiên thắng trận nơi biên ải mà đuôi đã vểnh tới trời rồi!”
O mai d.a.o Muoi
“Chỉ mấy lời khen của hoàng thượng mà đám quan lại triều đình đã như ruồi ngửi thấy m.á.u, bu lại tâng bốc. Cửa Ngụy gia bị bà mối dẫm muốn lún, cả kinh thành đều đang bàn về cái tên Ngụy Nhiên ấy!”
Nhắc đến hai chữ “Ngụy Nhiên”, mặt Lưu tể tướng càng đen kịt, trong mắt ánh lên một tia e ngại và oán hận sâu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thằng ranh con ấy, chẳng qua là dựa vào mấy trận đánh may mắn, có gì hơn người?”
“Đáng ghét là đám xu nịnh cứ tâng bốc hắn lên tận trời, gọi là ‘thiếu niên anh hùng’, ‘trụ cột quốc gia’, ta phì!”
“Phụ thân hắn, lão già họ Ngụy kia, nhờ chút công trạng mà suốt ngày đối đầu với ta trong triều, mấy lần dâng tấu sớ tố ta.”
“Giờ thì con hắn cũng đang nổi như cồn… phụ tử nhà đó rõ ràng muốn đối đầu sống c.h.ế.t với Lưu gia ta!”
Ông ta đập mạnh xuống bàn, khiến cả giá bút rung lên, trừng mắt nhìn Cố Hành:
“Giờ là cơ hội!”
“Trưởng Công chúa được hoàng thượng sủng ái, địa vị cực kỳ quan trọng. Nếu bài phú của ngươi đoạt giải nhất, không chỉ có thể được hoàng thượng để mắt, mà còn khiến Công chúa nhìn ta với con mắt khác.”
“Cơn giận này, lão phu nhất định phải nuốt trọn cho hả!”
Vài chữ cuối ông ta gần như gào lên.
Khí thế ấy khiến sống lưng Cố Hành lạnh buốt, vội vã cúi rạp người, dứt khoát thề:
“Nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm, lần tuyển bài phú này, tiểu tế nhất định sẽ dốc hết tâm trí, giành vinh quang về cho Lưu gia!”
9
Bệnh đến như núi sập, bệnh lui như tơ rút.
Cơn bệnh vì tâm thương mà khởi ấy, quấn quýt ta hơn nửa tháng mới có chút chuyển biến.
Trong Trường Nhạc cung, ngày đêm luôn phảng phất mùi thuốc, ngăn cách ta với thế gian ồn ã, cũng cho ta một khoảng trống để chậm rãi thở, chậm rãi sắp xếp lại tâm tình.
Thời gian ấy, người đến thăm ta nhiều nhất ngoài phụ hoàng và mẫu hậu, chính là Ngụy Nhiên.
Thuở nhỏ chàng hay vào cung chơi cùng tổ mẫu, chúng ta lớn lên bên nhau.
Ba năm trước, phụ hoàng đã chỉ hôn ta cho Ngụy Nhiên.
Nếu không có trận phản loạn kia, có lẽ chúng ta đã thành thân từ lâu rồi.
Ngụy Nhiên mặc thường phục gọn gàng, chỉ là thu liễm đi khí thế sát phạt nơi sa trường, giữa mày mắt là vẻ dịu dàng dè dặt.
Mỗi lần tới, chàng chưa bao giờ tay không.
Khi thì là bánh hoa quế do chính tay Ngụy phu nhân làm.
Khi thì là mấy món đồ lạ chàng nhặt được trong chợ, chim đất biết hót, đèn kéo quân vẽ những con thú ngộ nghĩnh, hay một chuỗi hạt đá ngũ sắc vụng về mà đáng yêu.
“Nhạc Nhi, nhìn cái này xem. Nghe nói là hàng của đoàn thương nhân phương Tây mang đến, ta nghĩ muội chưa thấy bao giờ nên mua về cho đỡ buồn.”
Chàng luôn như đang dâng bảo vật mà đưa đến, ánh mắt sáng rực, mang theo sự mong đợi ngây ngô của một thiếu niên.
Tựa như ta vẫn là tiểu công chúa năm nào từng đuổi theo chàng trong ngự hoa viên, năn nỉ chàng chia đồ chơi mới.
Nhưng phần lớn thời gian, chàng chỉ yên lặng ngồi trên đôn thêu bên giường ta, kể về ba năm nơi biên ải.
Chàng kể về cảnh đại mạc khói lửa mịt mùng, kể về áo giáp lạnh buốt như băng, kể về tình cảm giữa những binh sĩ cùng nhau vào sinh ra tử, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến công lao của bản thân.
“Trận cuối… rất ác liệt.”
Giọng chàng bất chợt nặng nề, mắt nhìn xa xăm như lại thấy được chiến trường nhuộm m.á.u năm nào.