Trưởng Công Chúa Trở Về

Chương 5



“Đám huynh đệ ở một tiền đồn nọ, vì cản bước tiên phong địch, che chắn dân chúng rút lui, tất cả đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, không ai còn sống.”

 

Bàn tay đặt trên đầu gối chàng bất giác siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, vết sẹo dài dữ tợn nơi mu bàn tay cũng vì vậy mà nổi rõ.

 

“Người nhỏ tuổi nhất mới mười bảy, ở nhà còn có một người mẫu thân mù. Trước khi đi còn nói với ta, đợi đánh xong trận này sẽ về cưới cô nương ở làng bên...”

 

Giọng chàng nghẹn lại, yết hầu lăn mạnh mấy lần, mắt thoáng phủ một tầng sương mỏng, nhưng bị chàng ngoan cố đè nén xuống.

 

“Cho nên, thái bình hôm nay là mạng người đổi lấy.”

 

“Ta, Ngụy Nhiên, thề rằng chỉ cần còn một hơi thở, sẽ tiếp tục bảo vệ non sông, bảo vệ sự an lành này. Cũng sẽ chăm lo cho thân nhân của những người đã khuất, để họ có thể an nghỉ nơi cửu tuyền.”

 

Trong lòng ta dâng lên một nỗi xót xa và kính trọng khó tả.

 

Người thiếu niên trầm ổn, cứng cỏi, mang chí hướng thiên hạ trước mắt ta, dần hòa vào hình bóng của thiếu niên năm xưa mặc áo gấm, cưỡi ngựa dạo quanh cung, tranh cãi với ta xem đóa hoa nào đẹp hơn.

 

Trùng khít mà cũng khác biệt đến không ngờ.

 

“Ngụy Nhiên.” 

 

Ta nhìn thẳng vào mắt chàng:

 

“Thay mặt bách tính Túc quốc, ta cảm tạ huynh.”

 

“Cũng thay những vị anh hùng đã ngã xuống vì quốc gia, cảm tạ huynh.”

 

Và… cảm ơn chàng đã sẵn sàng cởi bỏ phần mềm yếu nhất, nặng nề nhất trong lòng, mà đem đặt trước mặt ta.

 

Chàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt cuộn lên thứ tình cảm vừa sâu vừa mãnh liệt.

 

10

 

Chẳng bao lâu sau khi Ngụy Nhiên rời đi, mẫu hậu liền bước vào.

 

Người ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt dõi theo hướng chàng rời đi, giọng ôn hòa:

 

“Mấy hôm con bệnh, hầu như ngày nào Ngụy Nhiên cũng tới.”

 

“Có lúc bận quân vụ, hắn vẫn tranh thủ vào cung liếc qua con một cái, thấy con không sao mới vội vàng quay về xử lý công việc. Tấm lòng ấy, thật sự khó có ai sánh được.”

 

Người nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

 

“Thực ra, ba năm nay, Ngụy Nhiên chưa từng từ bỏ việc tìm con.”

 

“Chỉ cần có chút tin tức, thật hay giả, xa hay gần, hắn đều đích thân dẫn người đi xác minh.”

 

“Lần này nghe nói con đã trở về, hắn từ doanh trại phía Bắc cưỡi ngựa chạy suốt ngày đêm, ba con ngựa bị hắn thúc đến c.h.ế.t mới về kịp.”

 

Tay mẫu hậu siết chặt, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm túc.

 

“Nhạc Nhi à, Ngụy Nhiên là người cương trực, gánh vác được thiên hạ, mà cũng trọng nghĩa tình.”

 

“Bao nhiêu người muốn gả con gái cho hắn, từ kinh thành đến biên ải, từ nhà quyền quý đến tiểu thư tài danh, không biết bao nhiêu là người, nhưng đều bị hắn từ chối.”

 

“Trong lòng hắn, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình con.”

 

Mẫu hậu hơi ngừng lại, giọng vừa dò hỏi, vừa tôn trọng:

 

“Giờ con đã trở về, về chuyện hôn ước năm xưa giữa hai đứa, mẫu hậu muốn nghe chính ý con.”

 

“Nếu con vẫn nguyện ý, hôn sự này vẫn giữ nguyên.”

 

“Nếu trong lòng con đã có người khác, hay vì những chuyện ba năm qua mà băn khoăn, cũng đừng miễn cưỡng. Mẫu hậu sẽ đích thân đi nói rõ với Ngụy hầu và Ngụy Nhiên, chỉ xin con đừng trì hoãn thêm nữa.”

O mai d.a.o Muoi

Trong điện nhất thời im ắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta nhìn ra bầu trời bị khung tường cung cấm cắt lấy một góc vuông.

 

Là trưởng công chúa Túc quốc, ta hiểu hơn ai hết:

 

Hôn nhân hoàng thất chưa từng chỉ là chuyện tình cảm của hai người.

 

Nó ràng buộc với thế cục triều đình, là bàn cờ quyền lợi giữa các thế lực.

 

Được thiên hạ ngưỡng vọng, thụ hưởng vinh hoa, đổi lại là trách nhiệm nặng tựa Thái Sơn.

 

Hôn sự của ta, vốn dĩ đã không còn là chuyện của riêng ta.

 

“Mẫu hậu.”

 

Ta thu ánh nhìn lại, trên mặt nở một nụ cười trầm tĩnh mà nhẹ nhõm:

 

“Con nguyện ý lấy Ngụy Nhiên.”

 

“Về công, huynh ấy là trụ cột quốc gia, được phụ hoàng tín nhiệm, có thể giữ vững biên cương, ổn định triều cục. Về tư…”

 

Ta khẽ ngừng lại, khóe môi cong lên sâu hơn.

 

“Huynh ấy đối đãi với con hết mực chân thành, phẩm hạnh cao thượng, tấm lòng vì dân.”

 

“Được gả cho người như vậy, là phúc phận của con.”

 

11

 

Cố Hành không biết bằng cách nào mà nghe ngóng được tin hoàng thượng chuẩn bị chỉ hôn trưởng công chúa cho Ngụy Nhiên.

 

Hắn tuy là con rể phủ tướng, cũng biết rõ giữa nhạc phụ mình và Ngụy hầu là thế như nước với lửa.

 

Nhưng cái bản tính a dua, quen bám quyền thế của hắn, lại khiến hắn không cam lòng gây thù chuốc oán với thiếu niên tướng quân đang như mặt trời giữa trưa ấy.

 

Trong mắt Cố Hành, Ngụy Nhiên giờ đây là người được hoàng đế trọng dụng, sắp trở thành phò mã của trưởng công chúa, tiền đồ vô lượng.

 

Nếu có thể... tìm được cơ hội kết thân, bám lấy người như thế, thì sau này... chẳng phải chính là cơ hội xoay chuyển vận mệnh hay sao?

 

12

 

Hôm ấy sau buổi thiết triều, từ xa Cố Hành đã trông thấy Ngụy Nhiên đang định lên ngựa trước cổng cung.

 

Hắn vội vã chỉnh lại quan phục mới, gương mặt nở một nụ cười niềm nở quá mức, len lỏi qua đám người mà chạy tới.

 

“Ngụy tướng quân… xin dừng bước!”

 

Ngụy Nhiên khựng lại, không lập tức lên ngựa, chỉ thong thả quay đầu, ánh mắt mang theo vẻ quan sát từ trên cao, hờ hững, lạnh nhạt, như đang xét xử một kẻ đáng khinh.

 

Hắn biết Cố Hành là ai.

 

Con rể cưng của Lưu tể tướng, kẻ bạc tình vô nghĩa, vì công danh mà ruồng bỏ A Hòa!

 

Cái nhìn ấy khiến lòng Cố Hành lạnh toát, nhưng trên mặt vẫn cố vẽ ra nụ cười rạng rỡ, cúi người chắp tay, hạ giọng hết mức:

 

“Hạ quan Cố Hành, chúc mừng Ngụy tướng quân, thật là đại hỷ đại hỷ!”

 

Ngụy Nhiên chỉ yên lặng nhìn hắn, không nói một lời.

 

Cố Hành trong bụng hơi run, nhưng vẫn cắn răng nặn tiếp những lời tâng bốc:

 

“Trưởng công chúa thân phận tôn quý, phong tư hiếm có. Tướng quân thì anh hùng cái thế, là rường cột của quốc gia. Hai người quả thực là đôi lứa xứng đôi, trời sinh một cặp!”

 

“Hạ quan nghe tin này, mừng đến không chợp mắt, vội đến đây để chúc mừng tướng quân.”