Trưởng Công Chúa Trở Về

Chương 6



Những lời ca tụng trắng trợn ấy gần như sắp nhỏ ra từng giọt nịnh hót.

 

Ngụy Nhiên mở miệng, giọng điệu lãnh đạm, nghe không ra vui hay giận:

 

“Trưởng công chúa là cành vàng lá ngọc, việc hôn sự của nàng do Thánh thượng và Hoàng hậu định đoạt. Bản tướng không dám bàn luận, càng không cần người khác chúc mừng.”

 

Nụ cười trên mặt Cố Hành lập tức cứng lại.

 

Hắn nghe rõ sự xa cách và chán ghét trong lời Ngụy Nhiên, nhưng vì đã cưỡi lưng cọp, đành giả vờ không biết, tiếp tục lảng sang chuyện khác, lại tiếp tục nịnh nọt:

 

“Tướng quân nói vậy quá khiêm nhường rồi.”

 

“Tướng quân đã đổ m.á.u nơi biên cương, lập biết bao chiến công, bảo vệ thái bình cho Túc quốc, bách tính đều cảm kích ân đức của tướng quân. Hạ quan cũng vô cùng kính ngưỡng, tình cảm ấy như nước sông cuồn cuộn…”

 

Còn chưa nói hết, Ngụy Nhiên đã nhẹ nhàng giật cương.

 

“Giá!”

 

Tiếng vó ngựa vang lên, gió cuốn theo bụi đất bay mù mịt, chặn ngang câu nịnh nọt còn dang dở.

 

Ngụy Nhiên không buồn ngoái đầu.

 

Cố Hành giật mình, lùi lại hai bước, tránh bụi bay vào mặt.

 

Nhìn theo bóng lưng Ngụy Nhiên khuất dần, nụ cười nịnh nọt lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ tức giận xen lẫn nhục nhã.

 

Nhưng… hắn chỉ dám tức trong bụng, không dám thốt ra nửa lời.

 

13

 

Chỉ còn ba ngày nữa là đến yến tiệc trong cung, cả hoàng cung đều náo động chuẩn bị.

 

Có lẽ sợ ta buồn bực trong cung, Ngụy Nhiên đặc biệt xin phép phụ hoàng và mẫu hậu, được chuẩn tấu đưa ta ra ngoài dạo chơi giải sầu.

 

Chợ đêm náo nhiệt vô cùng.

 

Tiếng rao bán nối tiếp nhau không dứt, lũ trẻ cầm đèn lồng chạy nhảy cười đùa khắp nơi.

 

Thứ không khí bình dị mà náo nhiệt ấy khiến nỗi u uất trong lòng ta dần tiêu tan.

 

Ngụy Nhiên đi bên cạnh ta, giữ một khoảng cách vừa phải, không quá thân mật khiến người khác hiểu lầm, nhưng cũng đủ gần để che chắn nếu cần.

 

Hôm nay chàng khoác lên người áo gấm xanh đen họa tiết mây chìm, nhìn càng thêm nho nhã quý khí.

 

Vì ta không thích bị bao quanh bởi người hầu, đám cấm vệ ngụy trang đều được lệnh đi sau từ xa.

 

Chúng ta thong dong dạo bước, dừng chân trước một sạp bán hoa đăng.

 

Ta đang hứng thú chọn lựa đèn lồng thủy tinh, bỗng cảm giác bên cạnh có gì đó vụt tới.

 

“Cẩn thận!”

 

Tiếng hô gấp vang lên, cùng lúc đó, ta bị một lực mạnh kéo giật ra phía sau.

 

Ngụy Nhiên một tay đỡ sau đầu ta, tay kia vòng qua eo ta, ôm ta chặt vào lòng, bao trọn cả người ta trong vòng tay rắn chắc ấy.

 

Thì ra là một bà lão gánh hàng, lúc quay người không để ý, đầu đòn gánh dài suýt chút nữa quét trúng ta.

 

Nếu không nhờ phản ứng nhanh của Ngụy Nhiên, có lẽ ta đã bị đập trúng nặng rồi.

 

Lúc này, mặt ta đang áp vào n.g.ự.c chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hơi thở ấm áp từ đỉnh đầu phả xuống mái tóc, khiến ta khẽ run lên.

O Mai d.a.o Muoi

Vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt chàng đang cúi xuống.

 

Trong mắt chàng là ánh đèn lung linh phản chiếu bốn phía, là gương mặt ta với đôi mắt mở to, ngỡ ngàng và hơi bối rối.

 

Thời gian như ngưng đọng.

 

Tất cả âm thanh, người qua lại, ánh sáng xung quanh đều phai nhòa.

 

Chỉ còn ta và chàng.

 

Và tiếng tim chàng đập dồn vang dội trong lồng n.g.ự.c.

 

Mặt ta nóng bừng lên, đỏ rực tới tận vành tai.

 

“Nàng… nàng có bị thương không?”

 

Giọng chàng khàn khàn, vòng tay vẫn chưa buông lơi.

 

Ta lắc đầu nhẹ, cảm giác cổ họng khô khốc.

 

“Không sao… may nhờ huynh.”

 

Dường như lúc này chàng mới nhận ra tư thế hai người quá mức thân mật.

 

Tai chàng cũng đỏ lên, cánh tay buông ra có chút lúng túng, nhưng vẫn khẽ giữ bên người ta, chắc chắn ta đứng vững rồi mới lùi ra hẳn.

 

Không khí giữa hai người, trở nên hơi kỳ lạ.

 

Đúng lúc đó, một thị vệ vội vàng chạy tới, ghé sát tai Ngụy Nhiên nói mấy câu.

 

Chàng nhíu mày, quay sang ta:

 

“Nhạc Nhi, doanh trại có tin khẩn, phụ thân lệnh ta lập tức trở về xử lý.”

 

“Quân vụ là quan trọng nhất, huynh mau đi đi.”

 

“Hãy để ta đưa nàng hồi cung trước đã.” 

 

Chàng có vẻ không yên tâm.

 

Ta lắc đầu, chỉ về phía nhóm cấm vệ phía xa:

 

“Có họ ở đó rồi. Hơn nữa, ta vẫn muốn đi dạo thêm một chút.”

 

Ngụy Nhiên thấy ta kiên quyết, không cố chấp nữa.

 

Chỉ căn dặn ám vệ lặng lẽ bám theo, không được lại gần nếu chưa có lệnh của ta.

 

14

 

Sau khi Ngụy Nhiên đi, ta lại dạo một vòng, ánh mắt bị một cửa hàng tên “Trân Bảo Các” hấp dẫn.

 

Tháng sau là sinh thần Ngụy Nhiên.

 

Ta muốn chọn cho chàng một món quà.

 

Mắt ta dừng trên những kệ hàng lấp lánh, nhớ tới tính cách chàng không thích phù hoa, chỉ chuộng thực dụng, nên tập trung nhìn kỹ vào mấy miếng ngọc bội và bao đựng chủy thủ.