Trưởng Công Chúa Trở Về

Chương 7



Đang chăm chú lựa chọn, đột nhiên một bàn tay từ phía sau vươn tới, siết chặt cổ tay ta.

 

Ta bị kéo chao đảo một cái, miếng ngọc suýt rơi khỏi tay.

 

Giật mình quay lại, lại là Cố Hành!

 

15

 

Cố Hành không cho ta cơ hội mở miệng, lập tức kéo ta vào một góc khuất không người, vừa mở miệng đã là chất vấn:

 

“Ta vừa trông thấy nàng cùng một nam nhân sóng vai mà đi, cử chỉ thân mật như thế, các nàng là quan hệ gì?”

 

“Không phải ta đã đưa bạc cho nàng về lại quê rồi sao? Sao nàng còn lưu lại kinh thành?!”

 

Ánh mắt hắn như d.a.o lướt khắp người ta từ đầu đến chân, săm soi không sót một tấc.

 

Tới khi ánh mắt dừng lại ở bộ y phục gấm vân trên người ta, đồng tử hắn lập tức co rút.

 

“Bộ y phục này… từ đâu mà có?”

 

Loại gấm dệt mây này giá trị xa xỉ, đến Lưu Như Tuyền cũng chỉ dám mặc vào những dịp thật sự quan trọng.

 

Ánh mắt đầy kinh ngạc của hắn lại quay về gương mặt ta.

 

Những ngày điều dưỡng kỹ lưỡng trong cung khiến da dẻ ta trắng mịn, môi đỏ tươi tắn.

 

Hắn lại nhìn đến tay ta, đôi tay từng đầy vết nứt vì giá rét, nay đã nhẵn nhụi, mềm mại hơn nhiều.

 

Ánh mắt Cố Hành chợt lóe lên vẻ khinh miệt, như vừa nghĩ đến điều gì đó:

 

“Nàng làm thiếp cho tên nam nhân kia sao?!”

 

Ngay sau đó, hắn lại tự phủ định, bật cười giễu cợt:

 

“Không… không thể nào! Nhìn cách ăn mặc của hắn, rõ ràng không phải hạng thường dân, chắc chắn là nhà quyền quý. Loại người có thân phận đó sao có thể để mắt đến một đứa xuất thân thấp hèn như nàng?”

 

Giọng hắn đầy tự tin và khinh rẻ:

 

“Thế nên, nàng ngay cả làm thiếp cũng không đủ tư cách, chỉ là kỹ nữ được nuôi bên ngoài thôi, đúng không, A Hòa?”

 

Hắn tặc lưỡi, lắc đầu như tiếc nuối:

 

“Chẳng phải hôm trước đứng trước cửa phủ ta, nàng còn lớn tiếng nói mình không làm thiếp, ra vẻ thanh cao lắm cơ mà?”

 

“Mới qua được bao lâu? Vậy mà đã tự hạ mình, làm kỹ nữ không danh không phận rồi?”

 

“Cốt khí của nàng đâu? Hử?”

 

Ta bật cười vì tức giận.

 

Nhìn hắn chằm chằm, giọng ta lạnh lùng, không chút d.a.o động:

 

“Cố Hành, hôn ước giữa ta và ngươi đã hủy. Ta đi cùng ai, làm gì, đều chẳng liên quan gì tới ngươi.”

 

“Mà cho dù sau này ta có gả cho ai, cũng chỉ làm chính thê.”

 

“Chính thê?”

 

Cố Hành như nghe được chuyện cười nực cười nhất thế gian, mở to mắt rồi phá lên cười đầy mỉa mai.

 

“A Hòa, nàng bị kẻ nào cho uống mê hồn dược rồi à? Hay bị tâm ma nhập xác?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

O mai d.a.o Muoi

“Ở cái đất kinh thành này, có quý nhân nào chịu cưới một cô nương mồ côi không gốc gác như nàng làm chính thất chứ?”

 

“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Hắn ta chẳng qua chỉ ham cái vẻ ngoài tươi mới của nàng mà thôi!”

 

Giọng hắn càng lúc càng cao, như thể bất bình thay cho ta vậy.

 

Bỗng hắn như nghĩ thông một chuyện, vỗ tay một cái:

 

“A… ta hiểu rồi! Thì ra nàng còn đang giận ta?”

 

“Nếu không muốn gả cho cái tên con cả nhà bán cá kia, nàng cứ đến tìm ta mà!”

 

“Ta chẳng đã nói rồi sao? Nể tình xưa, ta sẽ cho nàng một danh phận thiếp thất. Như thế còn hơn làm một thứ không có tên không có phận, bị người ta chơi chán rồi vứt đi, đúng không?”

 

“Hắn ta có vẻ có chút tình cảm với nàng, nhưng nam nhân mà, có mới nới cũ.”

 

“Đợi khi hắn có một vị chính thất môn đăng hộ đối, giúp ích cho đường công danh thì… nàng nghĩ hắn còn nhớ đến một ả ngoài đường như nàng sao?”

 

“Đến lúc đó, hắn lật mặt phủi sạch, đuổi nàng ra khỏi nhà là nhẹ nhất. Biết đâu để che đậy chuyện xấu, hắn còn…”

 

Hắn cố tình bỏ lửng câu, ra vẻ đầy hàm ý.

 

Rồi thở dài một tiếng, bắt đầu đóng vai “người cũ thương xót”:

 

“A Hòa, dù gì ta với nàng cũng từng có tình nghĩa, ta không muốn thấy nàng sa ngã như vậy. Hay là thế này…”

 

Hắn ngó trái ngó phải, thần thần bí bí lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong tay áo, nhét vào tay ta.

 

“Lưu tiểu thư đang nghe khúc bên trà lâu cạnh đây, ta không thể ở lâu. Nàng cứ đến ‘Lạc Viên’ ở phía tây thành trước.”

 

“Đó là viện ta vừa mua, nàng cứ ở tạm đó.”

 

Thấy ta không nhận, hắn bắt đầu sốt ruột:

 

“Yên tâm, chờ ba ngày nữa, khi bài phú của ta được Trưởng công chúa tuyển trúng, ta sẽ nhân dịp ấy đề nghị với Lưu tiểu thư cho nàng nhập phủ làm thiếp. Lưu tiểu thư tính tình mềm lòng, lại thêm khi đó thân phận ta khác hẳn, nàng ấy sẽ đồng ý thôi.”

 

“Trong thời gian đó, nàng cứ ở Lạc Viên dưỡng sức, đừng nghĩ bậy làm liều nữa!”

 

Cuối cùng, hắn nhìn ta chăm chú, giọng ngạo mạn xen chút tiếc nuối:

 

“A Hòa, nếu bỏ lỡ ta, cả đời này nàng sẽ chẳng bao giờ tìm được một chốn trở về nào tốt đẹp và thể diện hơn thế nữa đâu.”

 

16

 

Ba ngày thoáng chốc trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày diễn ra yến tiệc trong cung.

 

Điện Lân Đức rực rỡ ánh đèn, quan viên cùng gia quyến tề tựu một nơi, khắp chốn là rực rỡ xiêm y, hương thơm vấn vít.

 

Lưu Như Tuyền ăn vận lộng lẫy, trang điểm kỹ càng, ngồi ngay ngắn nơi hàng ghế, vui vẻ hưởng thụ những lời tâng bốc, có chân thành, có giả tạo từ đám phu nhân, tiểu thư xung quanh:

 

“Cố đại nhân văn tài xuất chúng, lần này chắc chắn giành ngôi đầu bài phú.”

 

“Phải đấy, Lưu tiểu thư thật có phúc, gặp được vị hôn phu văn võ song toàn thế này!”

 

Lưu Như Tuyền cười khẽ, giữ vẻ đoan trang, nhưng trong mắt tràn đầy đắc ý.

 

Cố Hành thì theo sau Lưu tể tướng, nụ cười trên mặt ôn hòa, dáng vẻ khiêm tốn, nhận hết thảy sự nịnh hót từ quan lại.

 

Trong lòng hắn hả hê vô cùng, đã bắt đầu mưu tính sau khi thăng chức sẽ ngẩng cao đầu ra sao trước mặt nhạc phụ.