Lưu tể tướng bề ngoài trầm ổn, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, đủ cho thấy ông ta xem việc này như chuyện chắc chắn thành công.
Hai kẻ làm nhạc phụ– con rể kia, đã coi mình như kẻ chiến thắng ngầm của buổi tiệc hôm nay.
Nhưng niềm đắc ý đó… chẳng kéo dài được bao lâu.
Khi phụ tử Ngụy hầu vừa bước vào điện, đám người vừa vây quanh phụ tử Lưu tể tướng lập tức chuyển hướng, ào ào đổ dồn về phía Ngụy gia, cung kính, nịnh hót.
Nụ cười trên mặt Lưu tể tướng thoáng chốc cứng đờ.
Ánh mắt ông ta tối sầm lại, nhìn chằm chằm phụ tử Ngụy gia đang được vây quanh như sao vây trăng.
Cố Hành cũng quay đầu nhìn theo, vô tình chạm phải ánh mắt Ngụy Nhiên quét qua.
Hắn theo bản năng muốn cười xã giao lấy lòng.
Nhưng… môi vừa nhúc nhích, Ngụy Nhiên đã quay đi, vẻ mặt lạnh nhạt như chưa từng thấy hắn tồn tại.
Sau khi mọi người yên vị, khắp nơi vang lên lời bàn tán nhỏ:
“Trưởng công chúa là bảo bối trong tay Hoàng thượng và Hoàng hậu, nay tìm được rồi, tất nhiên sủng ái tột bậc. Tiệc hôm nay là minh chứng rõ ràng nhất.”
“Không biết vị tài tử nào sẽ được nàng chọn phú văn, thật sự một bước lên mây a!”
Cố Hành nghe xong càng thêm tò mò về vị Trưởng công chúa này.
Ngay lúc ấy, ngoài điện vang lên giọng nội thị sắc sảo kéo dài:
“Hoàng thượng giá lâm!”
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
“Trưởng công chúa điện hạ giá lâm!”
17
Cả điện Lân Đức lập tức im phăng phắc, không một tiếng động.
Tất cả ánh mắt đồng loạt dồn về phía cửa điện.
Phụ hoàng bước vào trước.
Ta mặc cung trang lộng lẫy, đầu cài trâm phượng chín đuôi, khoác tay mẫu hậu bước theo sau.
Khi nhìn rõ khuôn mặt ta.
Lưu Như Tuyền lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Cố Hành thì như bị sét đánh ngang tai.
Hắn lắp bắp:
“A… A Hòa…?”
Tên gọi suýt bật ra khỏi miệng, cuối cùng lại bị hắn cắn chặt nơi đầu lưỡi.
Lưu tể tướng hung hăng kéo tay áo hắn, hạ giọng rít lên:
“Còn không mau quỳ xuống?!”
Cố Hành như bừng tỉnh sau cơn ác mộng, cứng đờ cả người, quỳ rạp xuống đất.
Lưu Như Tuyền cũng vội vã quỳ theo, cả người run lẩy bẩy.
Chúng thần cao giọng hô vang:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hoàng thượng vạn tuế!”
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế!”
“Trưởng công chúa điện hạ thiên tuế!”
O mai d.a.o Muoi
Giọng phụ hoàng trầm ổn, uy nghi vang vọng trong điện:
“Bình thân.”
Cố Hành đứng lên, hai chân vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Hắn vô thức nhìn về phía Ngụy Nhiên, chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của chàng quét tới, mang theo một tia chế giễu rõ ràng.
Ta đứng trên đại điện, khi tầm mắt lướt qua Cố Hành, không hề dừng lại dù chỉ một khắc.
Phụ hoàng tuyên bố trước quần thần:
Ta và Ngụy Nhiên sẽ thành hôn vào dịp Tết Trung Thu.
Trong tiếng chúc mừng vang dội, ta nhẹ nhàng bước xuống từ chủ điện, cùng Ngụy Nhiên đang đứng đợi bên bậc ngọc, song song đứng một bên.
Ánh mắt chàng nhìn ta kiên định, lại vô cùng dịu dàng.
Chúng ta cùng quỳ xuống trước phụ hoàng mẫu hậu, tạ ơn ban hôn.
Ngay sau đó, thái giám truyền đọc kết quả cuộc thi phú:
“Phụng theo ý chỉ của Trưởng công chúa điện hạ, người đoạt ngôi đầu bài phú lần này là: trưởng tử Ngự sử đại phu, với bài ‘Công Chúa Tụng’.”
Sắc mặt Cố Hành thoắt cái trắng bệch, một tia huyết sắc cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ.
Hắn còn chưa kịp từ cú sốc và thất vọng ấy hoàn hồn, thì giọng ta đã vang lên, thanh thoát mà bình tĩnh:
“Bản cung cũng đã xem qua bài phú của Cố trạng nguyên.”
Cố Hành ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lóe lên một tia hy vọng mong manh, gần như khẩn cầu.
Nhưng ta chỉ thản nhiên tiếp lời:
“Văn từ hoa mỹ, từ ngữ trau chuốt, dẫn tích phong phú, bố cục tinh xảo, quả là có phần đáng khen.”
“Song, toàn văn lại chỉ là chuỗi lời tâng bốc sáo rỗng, hào nhoáng vô thực, thiếu chiều sâu, hoàn toàn không chứa đựng chút chân tình cảm xúc nào.”
“Bút lực của trạng nguyên, nếu dùng để viết văn trau chuốt thì dư dả, nhưng để ca ngợi ân đức hoàng gia, cảm hoài nỗi khổ lê dân, thì lại quá hời hợt, sáo mòn, chỉ có hình thức, không có hồn, không đủ để làm nên việc lớn.”
Từng câu, từng chữ, như d.a.o sắc c.h.é.m thẳng vào niềm kiêu ngạo văn tài mà Cố Hành lấy làm tự hào.
Và cũng lột trần trước mặt mọi người dã tâm giả tạo của hắn, ham quyền, thích bợ đỡ, dùng văn chương làm công cụ leo lên quyền thế.
Không chỉ là chuyện bị loại khỏi danh sách đoạt giải nữa rồi.
Mà là… bị bêu tên giữa thiên hạ, danh tiếng hủy trong một đêm.
Lưu tể tướng tức đến xanh mặt, ánh nhìn dành cho Cố Hành tràn đầy thất vọng và giận dữ.
Ta nhìn sang Lưu Như Tuyền, môi khẽ cong thành một nụ cười lạnh nhạt, đầy ẩn ý:
“Trên đường bản cung hồi kinh, may nhờ Cố phu nhân hào phóng tương trợ, tặng cho bản cung vài món đồ như gấm Thục, ngọc cơ cao, giúp bản cung vượt qua lúc khó khăn.”
Từng chữ như tát thẳng vào mặt Lưu Như Tuyền.
Mặt nàng ta lập tức đỏ bừng như m.á.u, tức giận đến phát run.
“Hôm nay bản cung đặc biệt hồi tặng 50 tấm gấm Thục, 20 hộp ngọc cơ cao để tỏ lòng cảm tạ.”