Hắn giơ tay khẽ vẽ một đường, môi cong lên nụ cười nhẹ:
“Nàng bỏ tiền xoay vòng quay, mua đường họa. Vận may tốt, trúng được con cá chép đỏ lớn nhất. Thế nhưng cây đường họa ấy dính không chắc vào que tre, nàng vừa cắn một miếng, ‘bốp’ một tiếng rơi xuống đất.”
“Nàng ngồi xổm, vẻ mặt khó tin, hồi lâu mới rơi một giọt lệ. Ta đứng đối diện nhìn thấy buồn cười, vốn định qua tặng nàng một con, nhưng chủ quán thấy nàng xui xẻo lại khóc thương, bèn nhanh tay vẽ thêm một chú cá nhỏ đưa nàng.”
“Sau đó không lâu, ta đỗ cử nhân, rồi nghe nói nàng bị người nhà đưa vào cung.”
Hắn nghiêng người, đưa tay gỡ một chiếc lá vương trên tóc ta. Ống tay áo rộng quét qua thái dương, khiến đầu óc ta bỗng trống rỗng, mắt mở to kinh ngạc.
Nhưng hắn chỉ khẽ siết hộp thuốc trong tay ta, cất giọng ôn hòa:
“Cung tường thâm sâu, bảo trọng.”
Đêm khuya, trăng khuyết treo lơ lửng nơi chân trời.
Ta cúi bên bàn, mượn ánh đèn le lói, từng mũi từng mũi kim khâu lại cổ áo lông hồ của áo choàng.
Đó là lễ phục Lưu Tuyên sẽ dùng để tế tổ. Sáng mai, y phục sẽ được cung nhân lần lượt dâng lên, cuối cùng đặt trên án trước mặt hắn.
Ban ngày, Bùi Vô Độ mượn ống tay áo che giấu, lặng lẽ nhét vào tay ta một phong thư.
Mở ra, bên trong là mảnh giấy nhỏ cỡ bàn tay, đóng ấn sơn son của Trấn Quốc công.
Trấn Quốc công—người nắm binh quyền kinh thành.
Đáng lẽ, phong thư này phải được đưa thẳng đến tay Lưu Tuyên, nhưng không hiểu vì sao lại nằm trong tay ta.
Ta cầm thư, ngồi trong bóng tối thật lâu.
Ta có thể giao nó cho Thái hậu, như vậy thế lực họ Thôi sẽ càng vững chắc, phụ thân ta cũng có khả năng thăng quan tiến chức.
Nhưng không hiểu sao, trong đầu cứ vang vọng câu hỏi khi xưa của cậu bé tám tuổi ấy:
“A Phù tỷ tỷ, tỷ có rời bỏ ta như Thái Vân không?”
“Sẽ không. Chỉ cần Bệ hạ còn cần A Phù, A Phù nhất định sẽ không đi.”
Giờ mão hôm sau, áo choàng đã gấp gọn đặt trên khay. Lý công công đến lấy, vừa nhìn liền cau mày:
“Cổ áo hồ cừu này…”
Ta đứng một bên, cúi đầu cười ngoan ngoãn, giọng mang chút nịnh nọt vừa đủ:
“Gần đây mưa nhiều hơn mọi năm, nô tỳ sợ bệ hạ nhiễm lạnh, nên sớm dùng lông hồ lót vào. Nô tỳ không dám tự quyết, chỉ là Hoàng hậu nương nương từng dặn, mùa này thường phục đều thêm lót hồ cừu.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đúng lúc đó, một luồng gió thổi qua, se sắt như lưỡi dao.
Lý công công kéo chặt áo, không nói gì thêm.
Một tháng sau, tuyết đầu mùa phủ trắng kinh thành.
Tường son lẫn mái ngói lưu ly khoác áo băng tuyết, chỉ khi ánh tà dương rọi xuống mới phản chiếu chút ánh vàng yếu ớt.
Ta đang đối chiếu sổ vải vóc trong kho thì cửa phòng bỗng bị một nhóm người chen chúc vây kín.
Thúy Nhi mặt tái mét, giọng run run:
“Thôi Sở Y Hoàng hậu nương nương triệu người.”
Ta ngẩng lên, lặng lẽ ngắm trời, thầm nghĩ: “Đến rồi thì tránh cũng chẳng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gạch xanh trong Phượng Nghi cung cũng lạnh lẽo cứng rắn như ở Cảnh Hoa điện, quỳ lên đều tê buốt tận xương.
Hoàng hậu ngồi ngay chính điện, tay nâng chén trà, vòng ngọc nơi cổ tay khẽ va nhau, phát ra tiếng “keng keng” trong trẻo.
“Ngẩng đầu cho bổn cung nhìn xem.”
Ta tuân lệnh.
Hoàng hậu mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt:
“Đôi mắt đẹp thật, khó trách hoàng thượng để tâm.”
Ta khẽ thở ra, thì ra không phải chuyện áo hồ cừu, vậy thì dễ nói hơn.
Cúi thấp người, ta cất giọng bình tĩnh:
“Xin nương nương minh xét, nô tỳ chưa từng vượt quá bổn phận nửa phần.”
“Ngươi có vượt hay không, bổn cung nói mới tính. Ngươi nói xem, Thôi Sở Y?”
“Dạ, nương nương nói phải.”
Hoàng hậu hài lòng cong môi, nhưng ánh mắt đã lạnh đi:
“Bổn cung vốn nghĩ làm Hoàng hậu phải độ lượng, nên bao lâu nay vẫn mắt nhắm mắt mở. Nhưng hôm nay bổn cung chợt nhớ, cây mai trong Trường Minh điện—là hoàng thượng trồng cho ngươi.”
“Bổn cung ngày ngày hành lễ dưới tán mai của ngươi, hầu hạ hoàng thượng uống trà đọc sách. Thôi Sở Y ngươi khiến mỗi ngày bổn cung sống trong cung đều thành trò cười.”
Nàng phẩy tay. Một cung nữ dâng khay lên, bên trên đặt sẵn lụa trắng, d.a.o găm, bình thuốc độc.
“Bổn cung cũng phải giữ mặt mũi, nên không thể dung ngươi nữa. Phụ thân ngươi muốn mượn rồng hóa phượng, cũng nên cân nhắc xem có đủ sức hay không. Ngươi vốn xuất thân thấp hèn, ở tộc ta còn chẳng đủ tư cách nói chuyện với bổn cung. Hôm nay bổn cung bình tĩnh nói chuyện cùng ngươi lâu như thế, đã là phúc phận của ngươi.”
“Ngươi tự giải quyết đi, bổn cung sẽ không truy cứu cha mẹ ngươi.”
Đến lúc này, ta lại thấy lòng mình tĩnh lặng dị thường.
“Xin nương nương cân nhắc. Nếu đúng như lời người nói, nô tỳ là người hoàng thượng để tâm, người g.i.ế.c nô tỳ, e sẽ rạn nứt tình cảm phu thê.”
Hoàng hậu sững người, rồi bật cười khẽ, tiếng cười dần biến thành cười lớn, mắt ánh lên hận ý điên cuồng:
“Phu thê rạn nứt? Lưu Tuyên đã phụ ta từ trước, còn nói gì đến phu thê?”
Ta im lặng hồi lâu, chợt thấy nàng nói cũng không sai.
“Xem ra hôm nay nô tỳ khó tránh cái chết.”
“Phải, ngươi nhất định phải chết.”
Ta đứng dậy, ngón tay lướt qua lụa trắng:
“Nghe nói treo cổ, mắt lưỡi lòi ra, c.h.ế.t rất khó coi. Nô tỳ không muốn.”
Cầm d.a.o găm, ta ngắm nhìn lưỡi thép ánh xanh lạnh lẽo:
“Dao này sắc thật, nhưng nô tỳ chưa từng dùng, nhỡ một nhát không chết, còn phải giãy giụa thêm nửa canh giờ, đau đớn quá.”
Cuối cùng, ta dừng trước bình thuốc độc.
“Chỉ còn thạch tín. Nghe nói uống vào, ruột gan lở loét, đau đến chết. Nô tỳ… sợ đau.”