Cuối cùng, ta dừng trước bình thuốc độc.
“Chỉ còn thạch tín. Nghe nói uống vào, ruột gan lở loét, đau đến chết. Nô tỳ… sợ đau.”
Ta lắc đầu, nhẹ giọng than:
“Nương nương rộng lượng để nô tỳ chọn cách chết, nhưng nô tỳ… không biết chọn cách nào.”
Hoàng hậu giận dữ, chỉ tay quát:
“Ngươi dám đùa giỡn bổn cung?!”
“Không dám, chỉ là trước khi c.h.ế.t nói đôi lời thật lòng.”
“Vô lễ! Lý ma ma, Thôi Phù chọn không được, ngươi chọn thay nàng!”
Lời còn chưa dứt, cánh cửa Phượng Nghi cung bỗng bật mở.
Ánh vàng rực rỡ của long bào cuốn vào, Lưu Tuyên xông thẳng vào, trường kiếm trong tay vẫn còn nhỏ máu—là m.á.u của thị vệ giữ cửa.
Ta nhắm mắt, biết mình đã cược đúng.
08
Thúy Nhi là một cô nương thông minh, lại có tấm lòng lương thiện.
Hôm đó, khi tránh mưa ở Lan Đình, nàng đã nhìn ra mối quan hệ giữa ta và Hoàng thượng không hề như Công Thượng phục nói là “chưa từng quen biết”, mà là phi thường.
Khi ta bị Hoàng hậu dẫn đi, ánh mắt chúng ta thoáng giao nhau. Nàng hiểu ý, lặng lẽ tìm đến Hoàng thượng cầu cứu.
Bởi nếu trong thiên hạ này còn một người có thể cứu ta từ tay Hoàng hậu, người đó chỉ có thể là Lưu Tuyên.
Thúy Nhi đã làm được.
Và Lưu Tuyên cũng đã đến kịp.
Ta đủ may mắn để còn sống.
Rời Trường Minh Điện gần hai năm, nhưng nơi này chẳng đổi thay, từng đường nét bố trí vẫn y nguyên như trong trí nhớ ta.
Cánh cửa điện đóng chặt, cắt đứt gió mưa bên ngoài. Trong này chỉ còn lại ta và hắn.
Ta quỳ xuống, dập đầu tạ ơn:
“Hôm nay nếu không có bệ hạ, nô tỳ đã không còn đường sống.”
“Nhưng bệ hạ không thể ngày ngày đều bảo hộ nô tỳ. Nô tỳ ở trong cung, vẫn là tử lộ.”
“Cầu xin bệ hạ mở lòng từ bi, cho phép Thôi Phù giả c.h.ế.t xuất cung.”
Lưu Tuyên im lặng, lấy khăn mềm chậm rãi lau m.á.u trên lưỡi kiếm. Một lúc lâu sau mới cất giọng, ngữ điệu bình hòa, tựa như bạn cũ hàn huyên:
“Xuất cung rồi, định liệu thế nào?”
“Đã là người chết, Thôi gia không thể quay về… Có lẽ rời khỏi kinh thành, mở một cửa hàng nhỏ, đợi phong ba lắng xuống rồi lén về thăm mẫu thân.”
Hắn khẽ dừng, trầm ngâm:
“Ngươi định đi đâu? Một nữ tử đơn độc, luôn sẽ có nhiều bất tiện. Trẫm có thể chuẩn bị thân phận giả, cấp cho ngươi văn bằng và lộ dẫn.”
Ta vui mừng khôn xiết, giọng cũng lộ vẻ hân hoan không nén nổi:
“Như vậy, tạ ơn bệ hạ ân chuẩn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không cần tạ. Chỉ là không rõ ngươi muốn đi nơi nào, định làm sinh kế gì?”
Xuất cung là việc ta mơ tưởng ngày đêm, nay đột ngột thành sự thật, bầu trời bỗng mở rộng, khiến ta ngỡ như đang mơ.
Nghe nói phong cảnh Giang Nam đẹp, Kim Lăng phồn hoa, nhưng… đoạn đường ấy quá xa, gần mười năm nay ta chưa bước ra khỏi cung, bỗng dưng lại thấy sợ hãi.
Ta hơi ngượng ngùng:
“Từng nghĩ đợi đến tuổi, được thả ra cung thì sẽ học thêm nghề thêu may. Nay… nhất thời chưa nghĩ ra.”
Hắn rướn người đến gần, giọng nhẹ mà sắc:
“Trẫm chỉ cho ngươi một con đường sáng. Người ta nói: ‘Giang hồ vạn dặm, thủy vân mênh mang.’ Trẫm có thể đưa ngươi đến Ba Lăng, nơi đó có Bùi Vô Độ, ngươi đến tìm hắn, được chứ?”
Đồng tử ta co rút. Niềm vui, niềm may mắn phút chốc tan thành băng lạnh. Ta cứng ngắc quay đầu, như thể lần đầu tiên nhận ra con người này.
Lưu Tuyên vẫn giữ vẻ vô tội, nhưng trong đáy mắt lặng lẽ cuộn lên một tia điên loạn.
“Ngươi không thích sao? Chẳng phải ngươi đã thầm mến Bùi Vô Độ nhiều năm?”
“... Nô tỳ không có.”
Hắn bật cười, tiếng cười lanh lảnh như lưỡi d.a.o gõ lên sàn đá. Trường kiếm “keng” một tiếng rơi xuống bàn.
“Trước khi ngươi vào cung, mẫu thân ngươi đã từng nhắc đến hắn. Đáng tiếc phụ thân ngươi ép ngươi vào cung. Ở bên trẫm khó khăn nhường nào? Ngày ngày như giẫm lên lưỡi đao. Còn Bùi Vô Độ thì sao? Hắn ôn nhuận như ngọc, gọi ngươi là ‘A Phù cô nương,’ bên hắn nhẹ nhàng khoan khoái biết bao. Nếu đổi lại là trẫm, trẫm cũng muốn chọn hắn.”
Một nhát búa nặng nề như đóng ta c.h.ế.t cứng tại chỗ. Ta rùng mình nhận ra, tâm cơ hắn sâu đến rợn người, so với Thái hậu cũng không kém. Hắn lớn lên trong vặn vẹo và áp bức, sương lạnh ngai vàng đã thấm tận xương tủy hắn.
“Bệ hạ điều tra nô tỳ?”
Hắn khẽ thở dài, nghiêng người, những ngón tay mảnh dài khẽ xoắn lấy một lọn tóc bên tai ta:
“Những năm qua trẫm sống thế nào, ngươi rõ. Người bên cạnh, ai chẳng là tai mắt của người khác? Nếu không điều tra rõ ràng, trẫm sao dám giữ ngươi bên mình nhiều năm như vậy?”
“... Nếu đã tra rõ, bệ hạ hẳn biết, nô tỳ với Bùi đại nhân, nửa phần tư tình cũng không.”
“Ngươi sai rồi. Tâm tư của ngươi, trẫm không tra được. Nhưng trẫm biết, ngươi từng mỉm cười nói chuyện với Bùi Vô Độ, nụ cười đó… chưa từng dành cho trẫm một lần nào.”
“... Ngài là thiên tử, nô tỳ chỉ biết kính sợ.”
Hắn đột nhiên siết chặt cổ tay ta, lực đạo mạnh đến nỗi tưởng như xương sẽ gãy vụn.
“Nhưng ngươi từng nói, chỉ cần trẫm cần ngươi, ngươi sẽ không đi.”
“... Nô tỳ chưa từng rời đi.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn cười lạnh, ánh mắt đen kịt cuộn sóng giận dữ:
“Vậy vừa rồi người nào mưu tính rời cung, hớn hở như mở cờ trong bụng?”
Ta cứng họng. Như thể bị băng nhọn đ.â.m xuyên, như thể bị tấm lưới khổng lồ phủ trùm không lối thoát.
Rốt cuộc ta cũng hiểu—xuất cung chỉ là ta đơn phương mong tưởng.
Ta nhắm mắt, buông một tiếng than tuyệt vọng:
“Hôm nay nô tỳ phá hỏng mưu tính của bệ hạ, lại khiến hoàng đế hoàng hậu bất hòa, đó là trọng tội… cầu xin bệ hạ ban chết.”