Trường Minh Tuế Vãn

Chương 4



Ta nhìn qua liền biết đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, vì thế lúc trực đêm, ta bưng phong đăng, sẵn sàng thức trắng cả đêm.

 

Đến giờ Sửu, sấm chớp vang rền, trong phòng bỗng vọng ra tiếng hét chói tai. Nghe vậy, ta thậm chí còn nhẹ nhõm một hơi—Lưu Tuyên cuối cùng cũng gọi ta. Trong đêm tối, sự chờ đợi như vậy thực sự dày vò người ta.

 

Ta xách đèn đẩy cửa bước vào, thấy Lưu Tuyên ôm chăn co rút trên giường, tóc và lông mi đều ướt đẫm mồ hôi, cả người thu lại như một chú nhím con bị thương.

 

Ta dịu giọng hỏi:

“Bệ hạ, có phải gặp ác mộng rồi không?”

 

Lưu Tuyên run rẩy đáp:

“Máu… rất nhiều máu…”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn run dữ dội đến mức khó thở. Ta rót chén nước nóng đưa qua, nhưng hắn không hề buông tay, cứ ôm chặt bản thân, tựa chiếc bình rượu bị vặn nút kín không mở ra nổi.

 

“Để nô tỳ đi mời thái y.”

 

Nghe vậy, Lưu Tuyên vốn co quắp bỗng nhào đến ôm chầm lấy ta, giọng lạc đi vì hoảng loạn:

“Đừng… đừng để mẫu hậu biết…”

 

Ta đành dừng bước.

 

Hắn chưa từng kể rõ mộng thấy gì, chỉ lặp đi lặp lại:

“Máu… rất nhiều máu…”

 

Bất đắc dĩ, ta đành mạo phạm, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau. Trong ánh sáng bập bùng của phong đăng, ta khẽ nói:

“Bệ hạ, xin nhìn xem—”

 

Trên bức tường trắng không xa, một chú thỏ tròn trịa đang lắc đôi tai dài. Ánh sáng lay động, chú thỏ bỗng hóa thành chim ưng sải cánh giữa chín tầng trời, rồi thoắt cái lại biến thành chú chó nhỏ nhảy nhót với đôi tai vểnh cao.

 

“Bệ hạ, ngài thích chó con sao? Chó con nhảy nhót như thế này đây…”

 

Trong vòng tay, Lưu Tuyên dần ngừng run rẩy. Hắn khe khẽ sụt sịt, lần đầu mở miệng nói câu khác ngoài “máu”, giọng nghẹn ngào:

“Tỷ… biết biến thành tiểu hồ ly không?”

 

Từ đó, trò chơi bóng đêm trở thành bí mật riêng của ta và Lưu Tuyên.

 

Hắn rất khó ngủ. Vì thế ta bày đủ trò, lông vũ, cỏ dại, cành cây—tất cả đều là những vật vụn vặt, đến khi bị tra xét cũng chẳng ai đoán ra công dụng, để mỗi đêm diễn ra một vở kịch bóng im lặng trên tường.

 

Lưu Tuyên mở tròn đôi mắt đen láy, chăm chú xem đến mức quên cả hô hấp. Đôi khi, hắn bỗng hỏi:

“A Phù tỷ tỷ, bọn Man di ở phương Bắc có đuổi trẫm và mẫu hậu khỏi thượng kinh không?”

 

Ta liền dừng tay, nhẹ giọng đáp:

“Mai sau bệ hạ thân chính, biết trọng người hiền, dùng đúng nhân tài, ắt có thể khiến quốc thái dân an, tứ di thần phục.”

 

Hắn im lặng một lúc lâu, bàn tay bé nhỏ siết chặt chăn gấm, thấp giọng thì thào:

“Nhưng trẫm ngay cả bài của Nghiêm Thái phó còn chưa làm xong…”

 

Ta nói:

“Không sao cả. Thánh Tổ hoàng đế của tiền triều bốn tuổi đăng cơ, khi đó còn chưa biết chữ. Với tấm gương ấy, Bệ hạ nhất định có thể khai sáng cơ nghiệp thiên thu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta từng bẩm báo Thái hậu chuyện thiếu đế mất ngủ, song bà chỉ thờ ơ gõ nhẹ lớp vàng trên móng tay, giọng lạnh băng:

“Ai gia không có đứa con trai nào yếu đuối đến thế. Giang sơn này không cần một chủ nhân vô dụng.”

 

Mãi về sau ta mới nghe từ miệng cung nhân, ngày ấy Thái hậu dẫn Lưu Tuyên rời đi, chính là lúc Hoài vương—kẻ mưu phản khi Lưu Tuyên đăng cơ—bị xử cực hình trong chiếu ngục.

 

Chủ thiếu quốc nghi, hổ lang rình rập. Thái hậu sắt đá, thường dùng trọng hình. Nhà đế vương lạnh lẽo đến thấu xương, không có tình thân. Đã đổ bao nhiêu máu, đến mức vết m.á.u còn dây bẩn cả đế giày Lưu Tuyên.

 

Ta đã cố hết sức để xoa dịu nỗi sợ trong lòng hắn, nhưng từ ngày ấy, Lưu Tuyên trở nên cực kỳ sợ Thái hậu. Đến mức cực đoan nhất, chỉ cần nghe nói Thái hậu truyền triệu, hắn liền quỳ rạp xuống nôn khan không ngừng.

 

Hắn nắm chặt lấy tay ta, run rẩy hỏi:

“A Phù tỷ tỷ, tối nay còn trò bóng đêm không?”

 

Ta dịu giọng:

“Có.”

 

Hắn lại hỏi:

“Tỷ… sẽ mãi đợi trẫm chứ?”

 

Ta đáp:

“Sẽ đợi. Nô tỳ vẫn luôn ở đây, chờ Bệ hạ.”

 

“Tỷ có đột ngột rời đi như Thái Vân không?”

 

Ta khẽ lắc đầu, đưa khăn lau sạch khóe miệng cho hắn, giọng rất khẽ nhưng chắc nịch:

“Sẽ không. Chỉ cần Bệ hạ còn cần A Phù, A Phù nhất định sẽ không đi.”

 

04

 

Năm Lưu Tuyên mười tuổi, triều đình xảy ra một việc lớn.

 

Thái hậu lại vì hắn mà mời thêm một vị đế sư.

 

Người này tên là Bùi Vô Độ, mới mười chín tuổi.

 

Mười chín tuổi, nhưng đã liên tiếp giành tam nguyên (Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa), là nhân tài xuất chúng hiếm thấy của thế hệ trẻ.

 

Thái hậu chọn Bùi Vô Độ làm đế sư, cũng bởi một chuyện nhỏ xảy ra trong cung yến.

 

Ngày lễ tết, cung yến vốn náo nhiệt nhất. Đến đời Lưu Tuyên, họ Lưu đã trở thành một gia tộc to lớn và phú quý bậc nhất thiên hạ.

 

Những cơ hội được vào cung hiếm hoi như thế này, các chi nhánh của hoàng tộc tất nhiên phải dắt theo con cháu đích hệ để “mở mặt”.

 

Trẻ con nhiều thì khó tránh khỏi ồn ào. Không biết ai bắt đầu trước, leo lên cây bẻ một cành mai, rồi chẳng mấy chốc, khắp nơi đều là cảnh các tiểu vương gia, tiểu thế tử cầm cành mai đỏ chạy nhảy, phía sau là đám nô tài mặt mày căng thẳng, khẽ khàng khuyên can: “Chủ tử, chủ tử, đây là trong cung, không thể tùy tiện như thế…”

 

Song đám công tử con quan này, dù nghịch ngợm vẫn không ngu dại. Hẳn là trước khi vào cung đã bị người nhà nắm tai dặn dò: nếu hoàng đế không chủ động tìm, tuyệt đối không được phép tiến tới bắt chuyện.

 

Thế nên Lưu Tuyên, khoác hồ cừu, ôm lò sưởi ấm trong lòng, ngồi vững vàng trên chiếc ghế gỗ sơn son thếp vàng. Dẫu tuổi tác không hơn đám trẻ kia là mấy, giữa hắn và bọn họ vẫn tồn tại một đường ranh giới rạch ròi không thể vượt qua.