Bóng dáng Tang Giao hiện ra sau bình phong, mờ ảo dưới ánh nến.
"Thế tử gọi tiểu nhân có việc gì?"
Thuần Vu Diễm bảo: "Chuẩn bị nước tắm."
Tang Giao vâng lệnh.
Hắn nghe thấy giọng chủ nhân vỡ vụn, nhưng không dám hỏi, nhanh chóng lui ra sau bình phong.
Thuần Vu Diễm mặt lạnh như tiền, chống bàn đứng dậy, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Khuất Định chưa tới, giọng nói đã tới trước:
"Thế tử, Thế tử có ở trong không?"
Những mưu sĩ này trước mặt quý nhân vốn rất được nể trọng.
Tang Giao không ngăn gã, theo sau giúp gõ cửa, cười hỏi: "Khuất tiên sinh, có chuyện gì vui sao?"
Giọng Khuất Định không giấu nổi mừng rỡ:
"Đương nhiên. Đợi gặp Thế tử rồi nói sau..."
Thuần Vu Diễm hơi nhíu mày, liếc nhìn chiếc mặt nạ trên bàn, đeo lên, chỉnh lại vạt áo, ngồi thẳng người lạnh giọng:
"Vào đi."
Cửa kẽo kẹt mở, ngọn đèn đồng lay động theo gió.
Khuất Định bước tới, nhìn chiếc mặt nạ vô hồn dưới ánh nến, khẽ chắp tay:
"Thế tử, tiểu nhân đã tra được tin tức."
Thuần Vu Diễm nhấc chén trà đã nguội lạnh từ lâu, bảo: "Nói đi."
Khuất Định đi đến bên cạnh y, cúi đầu thì thầm vào tai.
Đôi mắt Thuần Vu Diễm thoáng chốc tràn ngập kinh ngạc mãnh liệt, y từ từ quay sang nhìn Khuất Định, thấy gã lại gật đầu, nghẹn lời, mồ hôi lạnh sau lưng bị gió thổi qua, toàn thân lạnh buốt.
Lâu sau, y mới cười lạnh một tiếng:
"Quả nhiên là một kẻ điên!"
Y từng nghĩ tới vô số khả năng Phùng Vận bị đầu độc...
Duy chỉ không ngờ, hung thủ lại chính là nàng.
"Dám tự mình uống thuốc độc dữ dằn như vậy, không sợ tuyệt tự, đủ tàn nhẫn, đủ độc ác..."
Khuất Định thở dài: "Tiểu nhân hiện chỉ tra được đến đây. Thuốc đó đích thị do Phùng Thập Nhị nương tự phối, nhưng không rõ phương thuốc từ đâu mà có. Tiểu nhân đã nhờ lương y quen biết xem qua, loại thuốc này cực kỳ quỷ dị, cũng cực kỳ mãnh liệt, đúng là 'hổ lang chi dược'..."
Gã liếc nhìn Thuần Vu Diễm, cảm thán:
"Phùng Thập Nhị nương thật sự không tự cho mình đường lui."
Thao Dang
Thuần Vu Diễm cười lạnh.
Cái cảm giác lạnh lẽo kỳ quái ấy, cứ thế xuyên vào từng kẽ xương y.
Như còn vương chút hơi ấm từ ảo mộng ban nãy.
Y nghiến răng: "Đúng là một nữ nhân tàn nhẫn."
Để hãm hại người khác, nàng dám ra tay độc ác với chính mình như vậy.
Phùng Thập Nhị bảo y biến thái?
So với nàng, Thuần Vu Diễm tự thấy còn kém xa.
Khuất Định hỏi: "Bây giờ nên làm thế nào ạ?"
Thuần Vu Diễm lạnh nhạt liếc gã: "Phần thưởng đã hứa với tiên sinh, ta sẽ không thiếu."
Khuất Định gượng cười: "Tiểu nhân không phải vì thế, chỉ là lo lắng cho Thế tử..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Lời hoa mỹ không cần nói." Thuần Vu Diễm im lặng giây lát, bỗng khẽ cười, như tâm tình cực kỳ thoải mái: "Không biết Bùi Vọng Chi biết chuyện này, có phải tức c.h.ế.t không?"
Khuất Định không đoán nổi tâm tư chủ nhân, chỉ nghe y nói vậy, trong lòng bỗng dâng lên bất an, linh cảm chẳng phải chuyện tốt...
Khuất Định sờ sờ mũi, lại nghĩ tới chuyện khác:
"Việc của Giang cơ, tiểu nhân cũng đã tra rõ."
Thuần Vu Diễm ngẩng mắt: "Là nàng sao?"
Khuất Định chắp tay hỏi lại: "Xin hỏi Thế tử, nếu Giang cơ chính là Liên cơ, Thế tử sẽ làm gì?"
Chuyện này... vô cùng vi diệu.
Đừng thấy Thuần Vu Diễm tỏ ra sốt sắng muốn tra rõ thân phận của Giang Ngâm, điều tra hết lần này đến lần khác, mà theo góc nhìn của Khuất Định, vị thế tử này vẫn chưa thực sự hiểu mình muốn gì, phải làm sao, nên cứ lần lữa mãi...
Bằng không, với tính cách bám riết Phùng Thập Nhị nương của y, Giang Ngâm đã sớm bị đưa về phủ rồi?
Quả nhiên.
Thuần Vu Diễm khẽ chớp đôi mắt phượng hẹp dài, lâu sau mới thốt lên:
"Nàng ấy mồ côi cả cha lẫn mẹ, không nơi nương tựa, ta đâu thể khoanh tay đứng nhìn."
Khuất Định: "... "
Chỉ vậy thôi sao?
Tìm kiếm khắp nơi, rốt c.uộc chỉ để mang nàng ấy về lo cơm áo, báo đáp ân tình ngày trước?
…
Bùi Quyết có sức lực vượt xa người thường.
Dù hắn cố nén, Phùng Vận vẫn bị hắn dồn đến mức mơ màng.
Con người một khi đã bước vào con đường tham dục và sa đọa, tựa như leo từng bậc thang, từng bước một đi xuống, cho đến khi không còn giới hạn...
Đã chiếm được, nhưng chưa trọn vẹn. Người nữ nhân này luôn có cách khiến lòng hắn như lửa đốt. Cảm giác không thể hoàn toàn sở hữu nàng, tựa như một móng mèo cứa vào tim, thỉnh thoảng lại cào một cái, khiến hắn điên c.uồng.
Nhưng trách nàng sao được...
Hắn đưa mắt nhìn xuống, ngắm thứ vẫn chưa thỏa mãn sau khi phóng thích, rồi sờ lên những vết răng in khắp cổ, khàn giọng hỏi:
"Vận nương đã hài lòng chưa?"
"Tướng quân nhanh đi đi, đừng lỡ giờ!" Phùng Vận mặt in hằn lên gối, mi mắt khẽ rung, quầng mắt và chóp mũi đỏ ửng, bụng dưới nặng trĩu, thở gấp, gò má và tai nóng như thiêu đốt.
Bùi Quyết rời đi, tìm bật lửa.
Ngọn nến trên đèn gốm hoa lam bừng sáng, ánh lửa phản chiếu lên đồ sứ óng mượt, cũng chiếu rõ khuôn mặt kiều diễm của Phùng Vận tựa núi sau mưa, yêu kiều mê hoặc. Tóc ướt rối bời, nàng nằm yếu ớt, co người như chịu không nổi cái lạnh...
Bùi Quyết quay lại, ôm lấy eo nàng, cọ mặt vào vai nàng, giọng trầm ấm:
"Ta rất vui..."
"..." Phùng Vận hơi ngửa ra sau, liếc nhìn thân hình cường tráng của hắn, kéo áo che n.g.ự.c, yếu ớt mắng:
"Đi mau đi, nhìn một cái cũng không chịu nổi."
Bùi Quyết: "... "
Vô tình chính là nàng.
Dùng xong liền vứt bỏ.
Như thể họ chỉ là đôi uyên ương sương sớm.
Lúc mây mưa thì nồng nhiệt, xong việc liền quay mặt.