Bùi Quyết sa sầm mặt, vươn tay túm lấy bàn chân giấu dưới vạt váy của nàng, Phùng Vận toàn thân run lên, c.uống quýt co rút ngón chân, nheo mắt cảnh cáo: “Tướng quân đừng có làm bậy đấy!”
Làm bậy?
Được lợi rồi còn giả bộ.
Bùi Quyết siết c.h.ặ.t cổ chân nàng kéo sát lại, cúi đầu vòng tay ôm lấy, đối diện mắt nàng trong chốc lát, rồi hôn nhẹ lên gò má ướt mồ hôi, không nói một lời bước vào phòng tắm.
Phùng Vận nghe tiếng nước chảy, biết hắn đang rửa mặt súc miệng để chuẩn bị đi gặp Lý Tang Nhược, nhưng nàng không còn hơi sức để nói lời châm chọc nữa.
Tất nhiên, thật ra cũng chẳng còn gì đáng châm chọc.
Thậm chí còn có chút muốn bật cười…
Vì thế nàng liền bật cười thành tiếng.
Bùi Quyết đi ra, Tả Trọng và Kỷ Hựu cùng mấy người đều cúi đầu thấp.
“Đi thôi.” Giọng hắn hơi khàn.
Nhưng vẻ mặt lại như thường, tựa hồ chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tả Trọng ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
“Tướng quân có cần về đổi y phục không?”
Nói ra thì cũng thật nực cười, trong Xuân Chừng viện không hề có y phục của Đại tướng quân, phu nhân cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chuẩn bị sẵn cho tướng quân, lại càng chưa từng có thành ý muốn giữ hắn lại qua đêm.
Bùi Quyết cúi đầu nhìn một lượt, khép c.h.ặ.t áo choàng trên người.
“Không cần.”
Kỷ Hựu thấy tướng quân chịu thiệt thay, bèn nói: “Ngày mai thuộc hạ thu xếp, mang ít y phục đến đây cho tướng quân nhé?”
Lần này Bùi Quyết không từ chối, bước chân sải dài đi trước.
Kỷ Hựu và Tả Trọng nhìn nhau, lại ngó bóng lưng thẳng tắp của tướng quân, không thể đoán nổi tâm trạng hắn thế nào, chỉ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nói không rõ.
Hắn hạ giọng hỏi Tả Trọng: “Tướng quân thật sự không định thay y phục sao?”
Tuy có áo choàng che, nhưng đến đại điện mà cởi ra, chẳng phải sẽ thấy áo quần nhăn nhúm sao?
Đi dự dạ yến của Thái hậu như vậy chẳng phải thất lễ à?
Tả Trọng cũng thấy không thỏa đáng.
Nhưng…
Hắn ngoái lại nhìn viện tử nơi bóng tối vẫn chưa tan.
“Phu nhân thấy thích hợp, tướng quân cũng thấy thích hợp thôi.”
Kỷ Hựu nghe mà nửa hiểu nửa không, nhìn Tả Trọng cười khúc khích, nhướng mày chớp mắt: “Huynh nói xem phu nhân nhà ta cũng ghê thật đấy, chuyện thế này mà cũng làm được?”
Tả Trọng trầm mặc.
Nếu là tháng Sáu năm ngoái, có người nói với hắn rằng Đại tướng quân sẽ bị một nữ tử giữ lại hoan ái đến quên giờ giấc trong lúc gấp rút lên đường, thì hắn cũng chẳng tin.
Sắc khiến trí mê, cổ nhân quả không lừa ta.
241- Phong tư lay động.
Hành c.ung Cù Dự.
Yến tiệc đặt tại đại hoa sảnh, Lý Tang Nhược ngồi ở vị trí thượng thủ, các đại thần từ Trung Kinh đến cùng quan viên bản địa Tín Châu theo thứ tự phẩm cấp quỳ ngồi hai bên, ai nấy trò chuyện xã giao, trình bày tình hình.
Được Thái hậu đích thân mời dự yến, các đại thần đều đã tắm rửa thay y phục từ sớm, đến rất đúng giờ, không ai dám để Thái hậu phải đợi lâu…
Nhưng ở vị trí dưới tay trái Thái hậu vẫn còn hai chỗ ngồi trống, bàn ăn chưa có người dùng, đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một là Đại tướng quân Bùi Quyết, một là Thế tử Vân Xuyên Thuần Vu Diễm.
Tính khí Thuần Vu Diễm vốn ngang ngược bất kham, xưa nay làm theo ý mình, còn Bùi Quyết công cao át chủ, gần đây nhiều lần va chạm với triều đình, lần trước ở bến tàu còn công khai không nể mặt Thái hậu…
Cách làm này thật khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Đừng tưởng chỉ là hai vị trí trống, chuyện không chỉ dừng ở việc đến muộn. Trong cục diện chính trường đầy sóng ngầm hiện nay, hai chỗ trống ấy đủ khiến lòng người dấy lên trăm ngàn liên tưởng…
Một khắc trôi qua.
Rồi hai khắc cũng trôi qua…
Các vị thần tử dần dần chờ đến sốt ruột, bồn chồn trong dạ.
Lý Tang Nhược mỉm cười nói:
“Mở tiệc đi. Đại tướng quân và Thế tử Vân Xuyên, chắc hẳn bị việc hệ trọng nào đó cản lại. Nay ra ngoài không phải ở triều, chư vị ái khanh không cần câu nệ quá nhiều lễ nghi, cứ cùng Ai gia trò chuyện, vừa ăn vừa chờ họ là được…”
Dứt lời, nàng ta liếc mắt nhìn Phương Phúc Tài bên cạnh.
Phương Phúc Tài được ra hiệu, bèn vội vã cất giọng the thé hô lớn:
“Dâng món!”
Những thị nữ trang điểm chỉnh tề lần lượt bước ra, tay bưng các món ăn đi xuyên qua chỗ ngồi của các khách mời.
Lý Tang Nhược nâng chén về phía quần thần, hơi nhướng tay, giọng điệu và thái độ đều thân thiện hòa nhã:
“Ai gia lấy chén này, chúc cho ngày mai nghị hòa viên mãn, cũng tạ ơn chư vị ái khanh bao năm phò trợ, đề cử Ai gia phụ chính, cùng nhau gánh vác quốc sự, phò trì xã tắc.”
Quần thần đồng loạt đứng dậy, hướng về phía Lý Tang Nhược hành lễ khom mình:
“Thần tạ ơn điện hạ!”
“Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, Ai gia lại là nữ nhi. May có chư vị ái khanh thay dân vì chính, tận trung với triều đình, mới khiến Đại Tấn quốc thái dân an, ngày một hưng thịnh. Chờ nghị hòa hoàn tất, Ai gia hồi kinh ắt sẽ luận công ban thưởng cho chư khanh…”
“Chia sẻ lo toan với Hoàng thượng là bổn phận của thần đẳng, không dám nhận đại lễ của điện hạ.”
Tiệc rượu thì luôn là thế, nói vài câu đại nghĩa đường hoàng, quân thần hòa thuận, cùng vui vẻ chan hòa, những trình tự ấy ai cũng thuộc lòng, người nào người nấy nói đến đỏ mặt tía tai, tỏ vẻ sẵn sàng xả thân vì nước, nhưng trong lòng thực sự nghĩ gì, ai mà biết được.
Rượu trôi qua cổ họng, ánh mắt Lý Tang Nhược lại lần nữa liếc về bàn trống kia.
Đã gần nửa canh giờ rồi…
Hắn vẫn chưa tới.
Thao Dang
“Phương Phúc Tài.” Nàng ta mỉm cười ra hiệu.
Phương Phúc Tài bước tới, cúi người ghé sát: “Điện hạ…”
Trong mắt Lý Tang Nhược ẩn hiện một tia lạnh lẽo: “Sai người đi xem Đại tướng quân rốt c.uộc là chuyện gì.”
Phương Phúc Tài cũng cảm thấy kỳ lạ, lẽ ra vào dịp như thế này, dù Bùi Quyết có bất mãn với điện hạ thế nào đi nữa, cũng không nên vắng mặt mới đúng…
Gã có thể nghĩ tới, cũng chỉ là Đại tướng quân bị chuyện gì đó kéo chân lại mà thôi…
“Tiểu nhân lập tức sai người đi thăm dò.”
Gã âm thầm lui xuống, không ai chú ý đến.
Chỉ có Vệ Tranh ngẩng mắt liếc nhìn một cái, ánh mắt giống như Lý Tang Nhược, lướt qua chỗ ngồi của Bùi Quyết, rồi lại cúi đầu, lặng lẽ nâng chén uống.
Lần này tới, Lý Tang Nhược từ đầu đến c.uối chưa từng liếc y lấy một lần.
Vệ Tranh hiểu rất rõ trong lòng, hành vi của y đã chọc giận vị Thái hậu điện hạ này.
Y cũng có chút bối rối, đặc biệt là sau khi biết chuyện “sảy thai” chỉ là kế mượn tay Phùng Vận của Bàng quý nhân trong lúc cấp bách, y thật sự vừa hối hận vừa sợ hãi.
Chỉ vì một phút bốc đồng mà đắc tội với Thái hậu, về sau biết phải làm sao?
Nhưng sau khi cơn hoảng loạn dằn vặt kia trôi qua… y lại buông lỏng…