“Lúc ấy, Tam nương giận ta… Ta còn trẻ, tính tình bướng bỉnh, không chịu cúi đầu, một mình uống rượu ở Thính Tuyết Hiên, say khướt… rồi mới, rồi mới xảy ra chuyện đó. Về sau A mẫu biết được, sợ tổn hại thanh danh ta, liền cho người đưa nàng ta đi… Sự việc đã qua nhiều năm, ta thậm chí không nhớ nổi dung mạo nàng thế nào nữa…”
Trần thị lạnh lùng cười khẩy.
“Tóm lại đều là lỗi của người khác, ông uống rượu vui chơi, làm nhục ca cơ trong phủ, mà người vô tội nhất lại là ông?”
Phùng Kính Đình không còn cách nào phản bác, chỉ biết không ngừng cầu xin tha thứ.
Trần thị giận đến cực điểm.
Nhưng chuyện này, bà ta chẳng phải hôm nay mới biết, sớm đã vượt qua giai đoạn đau đớn nhất.
Mắng chửi xong rồi, rốt c.uộc vẫn phải nghĩ cách giải quyết.
“Nói vậy thì, con tiện tỳ Đại Mãn kia là muốn dựa vào bệ hạ chống lưng, mưu cầu tiền đồ cho mình?”
Thao Dang
Phùng Kính Đình thở dài.
Trần thị hỏi: “Vậy ông định làm gì?”
Dưới ánh mắt sắc như d.a.o của Trần thị, Phùng Kính Đình lúng túng cụp mắt xuống, khẽ ho một tiếng, mới nói:
“Phu nhân, giờ không phải ta muốn làm gì, mà là… chỉ có thể làm vậy, chẳng còn do ta quyết định…”
“Nó muốn gì?” Ánh mắt Trần thị đầy oán độc, mặt mày méo mó nhìn ông ta chằm chằm.
Phùng Kính Đình liếc bà ta một cái, do dự đáp:
“Nó nói A Lăng đang ở trong tay phu nhân, muốn ta chính danh cho A Lăng, nạp nàng ta làm th.i.ế.p…”
“Cái gì?” Trần thị trợn mắt không thể tin nổi, “Giờ ngươi còn muốn nạp th.i.ế.p? Không phải là tát thẳng vào mặt ta sao? Không được! Đừng có mơ!”
“Phu nhân, phu nhân, đừng kích động.” Phùng Kính Đình kéo tay bà ta, ra hiệu bà ta ngồi xuống, “Đại Mãn nói rồi, nó chỉ cần danh phận, còn A mẫu nó sẽ không vào Phùng phủ.”
Trần thị nghiến răng nhìn ông, “Khác gì nhau?”
Phùng Kính Đình đáp: “Trong phủ chỉ có một mình nàng là chính thê, không có ai khác. Chỉ là… cho nàng ta một danh phận mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là một th.i.ế.p thất…”
Trần thị nhìn ông ta, giọng lạnh lẽo hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Phùng Kính Đình ngồi yên ở đó, lặng lẽ nhìn bà ta một lát, thần sắc nghiêm nghị, trong mắt như mang theo hơi lạnh mùa đông giá rét.
“Đại Mãn hiện đang được bệ hạ sủng ái. Theo ta thấy, bệ hạ là muốn trước hết cho nó thân phận nữ nhi Phùng gia, sau đó mới nâng phân vị cho nó…”
Ánh mắt ông ta quét qua Trần thị, không nói thêm gì nữa.
Nhưng ẩn ý trong lời đó, Trần thị làm sao không hiểu?
Không nể mặt hoàng đế, thì người đắc tội không phải chỉ là Đại Mãn, mà là hoàng đế.
“Phu nhân…” Phùng Kính Đình nắm tay bà ta một cái, “Nàng bớt giận đi, coi như nể mặt bệ hạ một lần cũng được. Việc này ta đã báo với đại huynh, đại huynh cũng có ý như vậy.”
“Ta hiểu rồi.” Trần thị cười lạnh, nụ cười không chút cảm xúc, “Hóa ra hai huynh đệ các ngươi đã bàn bạc cả rồi? Ta đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý?”
Phùng Kính Đình thở dài, “Nàng hà tất phải so đo? Bao năm qua… Đại Mãn cũng không dễ dàng gì.”
Xét ở một khía cạnh nào đó, thân phận của Đại Mãn thật ra còn “sạch sẽ” hơn Phùng Doanh nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thân mẫu của nàng ta là kỹ nữ trong phủ, con do kỹ nữ sinh với chủ nhân, tuy thân phận không cao quý, nhưng cũng không phạm đạo lý. Còn Phùng Doanh là kết quả của chuyện tư thông giữa Phùng Kính Đình và Trần thị, gian d.â.m là điều thất đức, sau khi gian d.â.m rồi mới cưới làm thê tử, vốn đã khiến người đời khinh miệt, chuyện ấy mới thật sự không thể đưa ra ánh sáng.
Chỉ là, địa vị xã hội quyết định chuẩn mực đạo đức. Không ai sẽ nói đến xuất thân của Phùng Doanh, nàng ta an ổn giữ ngôi vị đích nữ của Phùng phủ, được người kính trọng. Còn Đại Mãn, lại làm nô tỳ suốt mười mấy năm trời.
Miệng Phùng Kính Đình thì không nói gì, nhưng giọng điệu thì mơ hồ mang theo bất mãn, như thể đang trách bà ta không biết điều.
Trần phu nhân từ nhỏ đã kiêu căng càn rỡ trong nhà mẹ đẻ, làm sao có thể chịu đựng được điều này?
Lập tức che mặt chạy vào phòng, vừa thương tâm vừa tủi hờn mà khóc một trận.
Phùng Doanh biết chuyện muộn hơn một chút, sắc mặt trầm xuống, bước đến, nắm tay Trần phu nhân, cùng bà ta rơi lệ, miệng nói những lời an ủi.
Phùng Kính Đình thương nữ nhi nhất.
Thấy mẫu nữ họ cứ khóc mãi, ông ta chỉ biết thở dài hết hơi này đến hơi khác.
“A mẫu đừng buồn nữa.” Phùng Doanh dịu dàng vuốt lưng Trần thị đang thổn thức, “Chẳng qua trong phủ nhiều thêm một nữ lang mà thôi. A Lăng sinh con cho phụ thân, ban cho một danh phận, người ngoài nhìn vào cũng sẽ nói A mẫu rộng lượng…”
Trần phu nhân nghe nữ nhi nói, lại càng nước mắt như mưa.
“Nữ nhi ta là đang đ.â.m vào tim ta đấy ư. Con vẫn chưa nhìn ra sao? Tại sao Thập Nhị nương lại đưa Đại Mãn đến Tịnh Châu? Mưu đồ chẳng trong sáng chút nào, rõ ràng là tính toán kỹ rồi, muốn chúng ta bẽ mặt…”
Vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Kính Đình, nghiến răng ken két.
“Ông muốn cho con tiện tỳ đó danh phận, chi bằng trước tiên hãy hưu ta đi!”
“Phu nhân à, sao nàng phải ép ta đến nước này…”
Phùng Kính Đình nhắm mắt lại, than thở một tiếng.
Lúc ấy, trong sân đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu.
Phùng Doanh nghiêng tai lắng nghe một lát, ra hiệu cho Ninh Tú ra xem thử.
Ninh Tú nhận lệnh đi ra ngoài, chẳng bao lâu mặt đã tái nhợt quay về.
“Bẩm phu nhân… là, là Ban công công bên người Hoa Mãn phu nhân dẫn người đến. Nói Hoa Mãn phu nhân rất thích con Rái Mão trong viện chúng ta, muốn bắt mang về để Hoa Mãn phu nhân nuôi…”
Hoa Mãn phu nhân là cách gọi Đại Mãn bên trong hành c.ung của Tiêu Trình.
Xuất phát từ một câu nói của Tiêu Trình: “Khinh vũ xuyên hoa mãn độ khẩu” (Mưa nhẹ xuyên hoa đầy bến sông).
Vừa hay trong tên Đại Mãn có chữ “Mãn”, liền ban cho nàng ta tên hiệu “Hoa Mãn”.
Còn Rái Mão là một con mèo nhỏ ba màu mà Phùng Doanh nhặt được sau khi đến Tịnh Châu, bộ lông tam thể rất đặc biệt, ban đầu nàng ta định nuôi ở hành c.ung. Nhưng sau đó Bình An nói với nàng ta, bệ hạ ưa sạch sẽ, không thích lông mèo rụng khắp nơi, sợ làm long nhan không vui, nên nàng ta đành tiếc nuối đưa Rái Mão đến chỗ ở của Phùng Kính Đình.
Nghe nói Đại Mãn sai người đến bắt con mèo yêu quý của nàng ta, còn định mang vào hành c.ung nuôi, cả người Phùng Doanh liền căng cứng, m.á.u nóng dồn thẳng lên đầu, mắt đỏ bừng vì tức giận.
“Ngươi đã nói với hắn chưa, Rái Mão không phải mèo hoang, là do ta nuôi, ta cũng rất thích nó…”
Ninh Tú không dám nhìn vào ánh mắt lạnh băng của nàng ta, chỉ cúi đầu thật thấp.
“Nô tỳ đã nói rồi. Nhưng Ban công công không nghe, còn bảo rằng, thứ mà Hoa Mãn phu nhân thích, đừng nói là một con mèo hoang, dù có là hổ, bệ hạ cũng sẽ nghĩ cách đem về cho nàng…”
“Thật quá đáng!” Trần phu nhân không nghe nổi nữa, không màng khóc lóc, lau nước mắt rồi bật dậy.
“Con tiện tỳ đó quá lộng hành rồi, chạy đến nhà ta bắt mèo? Ta phải đến gặp bệ hạ phân rõ phải trái mới được…”