Bà ta lập tức c.uống c.uồng cả người, vừa nói vừa lao ra ngoài như tên bắn.
Phùng Doanh ngây người một thoáng, liền nhào tới ôm c.h.ặ.t lấy bà ta: “A mẫu không được!”
Nàng ta hiểu rõ tính tình của Trần phu nhân, nếu đi thật, thì nhất định chẳng có lời nào hay ho.
Tiêu Trình lại không phải người dễ bị khuất phục, nếu chọc giận hắn, c.uối cùng người chịu khổ vẫn là bà ta thôi.
“A mẫu, vì nữ nhi… người nhẫn nhịn chút… trước cứ nhẫn một chút, rồi chúng ta tính kế lâu dài…”
Nước mắt Phùng Doanh rơi xuống từng giọt theo sống lưng Trần phu nhân, Phùng Kính Đình cũng bước đến, vừa chắp tay vừa khom lưng.
“Phu nhân bớt giận một chút. Nay bệ hạ không còn là Tiêu Tam của ngày xưa. Trăm ngàn lần không được làm càn trước mặt ngự giá.”
“Cố ý, nó là cố ý đấy.”
Trần phu nhân toàn thân run lên, giọng đầy lửa giận đang bùng nổ.
“Nhất định là con yêu tinh Phùng Vận xúi giục nó, nếu không thì đầu óc như heo của Đại Mãn, làm sao dám làm chuyện táo gan đến thế…”
Bà ta liếc nhìn đứa nữ nhi đang âu sầu rầu rĩ, lại nhìn sang Phùng Kính Đình đang bất lực bó tay, trong lòng càng thêm uất hận.
“Ngươi thôi ngay cái vẻ giả nhân giả nghĩa ấy đi. Nữ nhi ngươi được bệ hạ sủng ái, trong lòng ngươi hả hê lắm rồi chứ gì?”
Phùng Kính Đình nghẹn lời, chẳng thốt nổi câu nào.
Đại Mãn được Tiêu Trình sủng ái như vậy, là điều cả ông ta và Phùng Kính Diêu đều không ngờ tới.
Nhưng có một điều, lời Trần phu nhân nói cũng không sai.
Với Phùng gia, tuy rằng hy vọng Phùng Doanh được Tiêu Trình sủng ái hơn, nhưng nếu không còn lựa chọn nào khác thì sao?
Hoàng đế sủng ái nữ nhi Phùng gia, dù là ai, vẫn tốt hơn nhiều so với việc hắn sủng ái nữ nhi Trương gia, Tạ gia.
Hoàng đế bụng dạ thâm sâu, tâm cơ khó lường, ngày trước liên thủ cùng Phùng gia lật đổ ngôi vị của Tiêu Duật, nay thiên hạ đã nằm trong tay, liệu còn cam tâm để Phùng gia cản trở?
Thiên hạ ồn ào đều vì lợi, hạnh phúc của một đứa nữ nhi, nhẹ tựa lông hồng.
“Haizz…” Phùng Kính Đình nghe một tràng oán trách và mắng nhiếc, đã cạn hết kiên nhẫn.
“Chuyện này, phu nhân cũng khỏi phải bận tâm. Đại huynh nói rồi, sẽ để đại tẩu lo liệu. Nàng cứ coi như không có chuyện này đi. Nghỉ ngơi sớm chút, mai còn phải tới Tín Châu.”
Lời còn chưa dứt, ông ta đã phất tay áo bỏ đi.
Trần phu nhân sững sờ, nhìn theo bóng lưng Phùng Kính Đình, hét lên một tiếng, ôm lấy Phùng Doanh khóc òa.
307- Ung Hoài Vương phi.
Thao Dang
Trần phu nhân quả thực đã làm ầm ĩ một trận, khóc đến mắt sưng đỏ, cổ họng cũng khàn đặc.
Phùng Doanh thì bình tĩnh hơn mẫu thân nàng ta nhiều.
Dạo gần đây nàng tq dùng Kim Khuê Khách, phát hiện làn da quả thực mịn màng hơn hẳn, nhưng dường như da cũng trở nên nhạy cảm, gặp gió hoặc nóng đều dễ đỏ ửng nổi mẩn, ngay cả khi cảm xúc kích động cũng vậy.
Vì giữ gìn làn da, nàng ta đè nén lửa giận, ngồi cùng Trần thị uống hết một ấm trà, đợi cảm xúc dịu xuống mới sai Ninh Tú đem đồ ăn và dụng cụ cho Rái Mão, xách đến hành c.ung.
Nàng ta không đến tìm Đại Mãn, chỉ đứng chờ bên ngoài.
Từ chỗ Bình An, nàng ta hỏi kỹ thời gian sinh hoạt của Tiêu Trình. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Tiêu Trình từ doanh trướng đi ra, liền trông thấy nàng ta đang do dự lưỡng lự nơi đó.
Tiêu Trình dừng bước.
Tùy tùng phía sau cũng lập tức dừng lại.
Phùng Doanh xoay người, hơi cúi mình, thi lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Th.i.ế.p tham kiến bệ hạ.”
Tiêu Trình đối diện ánh mắt của nàng ta.
“Miễn lễ.”
Ánh mắt hắn bình thản, như mang theo một tầng mờ nhạt, thản nhiên, xen chút ý cười, chẳng khác gì mọi khi.
Hắn đối với ai cũng đều như thế cả.
Nỗi lo trong lòng Phùng Doanh lập tức tan biến.
Tiêu Tam lang sao có thể mê muội một thứ tầm thường như Đại Mãn? Nếu thật sự là Phùng Vận quay về, nàng ta còn phải dè chừng đôi chút, nhưng nếu chỉ vì một Đại Mãn, một kẻ thay thế rẻ rúng, mà trở mặt với tam ca, thì quả thật không đáng.
Tâm trạng Phùng Doanh ngổn ngang, cố gắng nặn ra một nụ cười, ra hiệu cho Ninh Tú mang đồ đến.
“Th.i.ế.p mấy hôm trước nuôi được một con mèo nhỏ, tên gọi là Rái Mão, cực kỳ đáng yêu. Hoa Mãn phu nhân nhìn thấy liền thích, cố ý sai Ban công công đến bắt đi. Họ đi vội quá, th.i.ế.p chưa kịp thu dọn đồ đạc của Rái Mão, sợ nó không quen chỗ mới, nên đặc biệt mang qua.”
Nàng ta nói năng mềm mỏng, dịu dàng dễ nghe, mọi lời đều hợp tình hợp lý.
Tựa như có chút uất ức mà lại không hề lộ rõ, tình ý sâu nặng mà vẫn biết tiết chế.
Đây chính là kiểu thê tử mà Tiêu Trình cần, là điều kiện cần thiết để bước lên con đường trở thành Hoàng hậu. Những điều ấy Phùng Doanh học được trong khuê phòng, đã rất thuần thục, sắc mặt không hé lộ chút tâm cơ nào, tiện tay còn khéo léo mách tội Đại Mãn.
Tiêu Trình nhìn nàng ta.
Ánh mắt dừng lại đủ lâu.
Lâu đến mức khiến tim Phùng Doanh cũng bắt đầu đập nhanh, hắn mới chậm rãi phất tay áo, nhàn nhạt nói:
“Vào trong với trẫm.”
Những ngày gần đây Đại Mãn đều ở chỗ Tiêu Trình, đây cũng là bằng chứng cho thấy nàng ta được sủng ái nhất hậu c.ung.
Có Đại Mãn ở bên, mỗi lần Phùng Doanh đến thỉnh an, mang đồ ăn, đều bị Cát Tường chắn ngoài cửa.
Từ khi Đại Mãn được Tiêu Trình đưa về, đây là lần đầu tiên Phùng Doanh bước vào tẩm điện của hắn.
Thoạt nhìn, không khác gì xưa: đơn sơ thanh đạm, sạch sẽ nhã nhặn, tuy có thêm nữ nhân, nhưng không hề thấy dấu vết của nữ sắc.
Phùng Doanh âm thầm thở phào.
Không có chuyện c.h.i.m khách chiếm tổ c.h.i.m sẻ, cũng không có mê muội vì sắc dục.
Tiêu Tam lang vẫn là Tiêu Tam lang, hắn sẽ không bị nữ sắc làm cho lú lẫn.
Đại Mãn đang ở trong nội viện.
Tiêu Trình không bắt nàng ta phải hầu hạ như nô tỳ, nhưng nàng ta tự biết thân phận. Thân gửi nhờ người khác, địa vị thấp hèn, làm nha hoàn cũng đã quen, mà Hoàng đế lại ưa sạch sẽ, nàng ta đành phải nhanh tay nhanh chân, làm việc gọn gàng, mong an ổn yên thân.
Nhất là hôm nay giành mèo của Phùng Doanh, nàng ta sợ bị Tiêu Trình trách phạt, bèn tìm một căn phòng kín đáo an trí cho Rái Mão, vừa định quét dọn, đã bị gọi đến.
Vào phòng, thấy Phùng Doanh đang đi bên cạnh Tiêu Trình.
“Bệ hạ…”
Nàng ta bước tới hành lễ, rồi vươn tay đón lấy áo khoác của Tiêu Trình, động tác vô cùng tự nhiên và quen thuộc, không hề hành lễ với Phùng Doanh, thậm chí chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái, càng không bận tâm Phùng Doanh có biểu cảm gì, sẽ nghĩ như thế nào.
Những thứ ấy, vốn không đáng để nàng ta bận lòng suy nghĩ.
Chỉ cần hầu hạ cho tốt chủ tử, có người chống lưng, nàng ta làm gì thì ai quản?
Nào ngờ trong mắt Phùng Doanh, dáng vẻ ấy lại đúng là cậy sủng mà kiêu.
Phùng Doanh tức giận không thôi, nhưng chẳng tiện phát tác, chỉ đành lặng lẽ đứng yên một bên.