Nhưng ta cũng bắt đầu lẫn lộn – rốt cuộc ta không nỡ quên là rừng hải đường ấy, hay người trong căn phòng kia.
Ta hơi mỉm cười, quay lại nhìn nàng:
“Phu nhân quả thực từng có hôn ước với Lục Cảnh An, nhưng cuối cùng lại buông bỏ hắn, gả cho người khác.”
Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.
Ta không dừng lại.
“Vừa rồi phu nhân nói bản cung trẻ trung xinh đẹp, ở Yển Kinh có vô số chọn lựa, lời ấy không sai.
Chỉ là… hơn nhau mười tuổi thì sao?”
Ta khẽ kiễng chân, đưa tay ngắt một nhành hoa đào, cười tươi:
“Đợi đến lúc ta tàn phai nhan sắc, thành một lão bà, ai còn quan tâm ta và hắn hơn nhau mười tuổi?”
Giữa rừng đào, lặng ngắt như tờ.
Tề Phu nhân không nói thêm một câu.
Rời đi, ta lập tức chạy đến Lục phủ.
Những lời “không để tâm” ta vừa nói, dĩ nhiên… đều là giả.
Ta tức đến tim chua xót, mà vẫn phải làm ra vẻ thản nhiên rộng lượng.
Ta bảo Đinh Lan tìm cho ta thứ rượu mạnh nhất.
Đinh Lan nghe vậy, mí mắt giật giật, mặt khổ sở can ngăn:
“Điện hạ, người vẫn là đừng uống rượu nữa…”
Ta làm như không nghe thấy.
Nhưng người uống rượu… không phải ta, mà là Lục Cảnh An.
Ta xách rượu, đi thẳng vào thư phòng Lục phủ.
Đặt vò rượu lên bàn, đẩy đến trước mặt hắn.
Ta cố ý nói:
“Lòng ta thực sự rất buồn, mà uống một mình lại không có ý vị, nên tới tìm ngài.”
Lục Cảnh An lặng im một lúc, rồi hỏi:
“Là ai ức h.i.ế.p người?”
Ta lén bấm mạnh vào tay mình dưới bàn, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Ta quay đi, nức nở:
“Công tử ta mến… đã có người trong lòng, nên ta buồn lắm.”
Lục Cảnh An không nói gì.
Ta nhân lúc khí thế, nốc cạn rượu, rồi gục lên bàn khóc.
Qua một lúc, ta nghe thấy tiếng ly rượu chạm nhẹ vào bàn – len lén nhìn, quả nhiên ly trước mặt hắn đã cạn.
Chẳng biết bao lâu, ta đã dùng đủ mọi cách chuốc Lục Cảnh An say.
Rượu trước mặt hắn là rượu, còn trước mặt ta – chỉ là nước lã.
Ta hỏi hắn:
“Ngài với Tề phu nhân kia… rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hôm nay ta đến đây, chính là muốn hỏi cho rõ.
Dẫu Tề phu nhân đã gả đi, nhưng ai biết được… Lục Cảnh An có còn vương vấn chăng?
Nhưng để ta trực tiếp hỏi, ta không dám.
Vậy nên ta nghĩ ra cách chuốc hắn say – để moi lời.
Hắn chỉ yên lặng gục trên bàn, mắt khẽ nhắm, không trả lời.
Ngón tay ta như bị ma xui quỷ khiến, chạm đến môi hắn.
Đôi môi ấy còn vương vị rượu – mềm mại, lại hơi ướt.
Lực tay ta vô thức hơi mạnh lên.
Hàng mi hắn khẽ run.
Ta cố ý cúi xuống, hơi thở phả lên gương mặt hắn, quấn quýt cùng hắn.
Ta thấy rõ – tai hắn đỏ lên.
Hóa ra… hắn giả say.
Ta cúi đầu, cố ý đưa tay tháo y phục hắn.
Lục Cảnh An quả nhiên đưa tay chặn lại.
Giọng hắn hơi khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Người đang làm gì?”
Làm gì ư?
Đáp án rõ ràng như thế.
Ta lại điềm nhiên rút tay về, mỉm cười:
“Áo đại nhân bẩn rồi, ta sợ đại nhân vì vậy mà cảm lạnh, nên muốn dùng khăn lau đi một chút.”
Hắn cúi đầu, quả nhiên thấy vạt áo bị rượu loang thành một mảng sẫm.
Ánh mắt hắn thoáng tối, môi mím chặt, không biết đang nghĩ gì.
Ta đặt khăn lên bàn, đứng dậy rời đi.
Ngay khi ta chuẩn bị bước ra, có người từ phía sau kéo ta lại, cửa phòng khép sập, ta bị ép sát vào cửa.
Ta khẽ ngẩng mắt:
“Đại nhân… ý gì đây?”
Hắn nhìn ta thật lâu, môi động đậy:
“Ta không nhớ ta từng trồng cho nàng rừng hải đường.”
Nghe vậy, nghi ngờ trong lòng ta đã gần như được xác nhận.
Cuộc trò chuyện giữa ta và Tề phu nhân sáng nay – Lục Cảnh An chắc chắn nghe thấy.
Nếu nàng sớm biết lòng ta với hắn, nàng sẽ không đến tìm ta đúng lúc này.
Lý do duy nhất: có người nói cho nàng biết.
Rằng ta thích Lục Cảnh An.
Rằng có lẽ… Lục Cảnh An cũng thích ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Và người tiết lộ, chính là Lục Cảnh An.
Bởi thế, ta đến Lục phủ, không chỉ để thử thái độ hắn với Tề phu nhân, mà còn để thử… lòng hắn.
Ta điềm tĩnh ngẩng mắt, môi khẽ cong:
“Chỉ là lời bịa bôi cho xong chuyện, Lục đại nhân sao lại coi là thật?”
Nhưng hắn không hài lòng với đáp án ấy, đưa tay nâng cằm ta, cúi xuống gần hơn.
Tay hắn mang chút lạnh, ánh mắt chứa mấy phần dò xét, lại ẩn giấu điều gì khó phân rõ.
“Liên quan đến con cá ấy – thần đoán đúng không?”
Nụ cười ta khựng lại, bàn tay lập tức siết chặt.
Ta vờ như thản nhiên, hỏi lại:
“Cá gì?”
“Điện An Quan từng có một truyền thuyết.” – hắn thở dài, ký ức như trôi xa –
“Nghe nói, phía nam Điện An Quan có một con sông, trong sông cư ngụ một vị thần.
Sông trong vắt, thần ấy hóa thành cá, nằm nơi đáy sông.
Nếu có mong cầu, chỉ cần ba tháng một lần lấy m.á.u nuôi cá, ước nguyện sẽ thành.”
Thì ra… phương pháp đó – chỉ là một truyền thuyết của Điện An Quan?
Ta cố nén kinh ngạc, phản bác:
“Chuyện quỷ thần nực cười như thế, sao ngài tin?”
Hắn nhếch môi:
“Nhưng từ ngày điện hạ tỉnh dậy, lại nhắc đến con cá đen kia – ta không thể không tin.”
“Điện hạ tỉnh rồi, hành vi cử chỉ đã khác xưa.
Ta ở bên điện hạ bao năm, sao không nhận ra?”
Hắn mở bàn tay ta đang siết, những ngón tay thon dài đan vào giữa các ngón tay ta.
Ánh mắt hắn dần dịu xuống, mang theo chút bi thương.
“Điện hạ.” – hắn khẽ gọi, đuôi âm nhạt đi –
“Ta không muốn… hối hận thêm nữa.
Ta vốn định rời xa nàng.
Yển Kinh chẳng như Tầm Châu, thanh niên tài tuấn đầy rẫy – nàng đâu cần vì ta mà uất ức.
Nhưng nàng lại để ta nghe thấy những lời ấy, hiểu rõ dụng ý của ta, mà vẫn kiên quyết đến Lục phủ thử ta.”
Hắn hơi cúi người, hơi thở phất nhẹ bên má ta, ngứa ngáy.
Hắn thì thầm, như thoáng thất thần:
“Điện hạ… thần phải làm sao với người đây?”