Có lẽ vì hôm nay bị bất ngờ, người hỏi thẳng:
“Lần khoa cử này, Lâm Tu Trì, con trai Tri châu Vu Châu, con thấy sao?”
Ta giả vờ kinh ngạc:
“Người này trẻ tuổi tài cao, ắt có thể giúp phụ hoàng nơi triều chính.”
Người chẳng ngạc nhiên, chỉ hơi cười:
“Trường Ninh… có nghĩ đến hôn sự của mình chưa?”
Hàm ý đã quá rõ.
Ta không gật đầu, chỉ mỉm cười lắc:
“Phụ hoàng lo lắng nhiều rồi. Yển Kinh chưa yên, phụ hoàng như đi trên băng mỏng, Trường Ninh đâu có tâm trí nghĩ đến việc thành thân?”
Người không nói thêm, xua tay bảo thái giám đưa ta về phủ công chúa.
Ta không muốn lấy hôn sự làm con cờ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Còn muốn giành lấy binh quyền Vu Châu, chẳng khó – chỉ e phải viết thư, nhờ biểu huynh thay ta thương thảo với Lâm Tu Trì.
Nhưng chưa kịp gửi, ta nhận được thư của Tạ Chỉ.
Trong thư nói Vu Châu có nội ứng Tây Yến, e có biến.
Việc này kiếp trước bị Tây Yến giấu kín, Vu Châu không phòng bị, chiến loạn kéo dài.
Nay Tạ Chỉ đã phát hiện trước, không bằng chuẩn bị sớm, tránh họa.
Kế hoạch sau đó thuận lợi hơn tưởng tượng.
Chu tể tướng tuy còn dè chừng ta, nhưng dần tin lời ta.
Vu Châu dẫu bị Tây Yến đánh, vì đã phòng bị nên không loạn như kiếp trước.
Xử lý xong Vu Châu, Tạ Chỉ nhận triệu hồi kinh.
Chu tể tướng cũng nhờ ta kích động, manh tâm tạo phản.
Một ngày, ta mời nữ quyến quan lại trong kinh cùng du hồ.
Tan cuộc, ta thấy phu nhân Tề Đô úy cùng Lục Cảnh An trò chuyện.
Hai người dường như quen cũ.
Ta nhìn lâu, Đinh Lan cũng nhận ra, lưỡng lự nói:
“Chẳng phải đó là nhị tiểu thư Hạ ggia sao?”
Ta ra hiệu cho nàng nói tiếp.
Nàng hơi cảm thán:
“Nhiều năm trước, Hạ nhị tiểu thư từng đính ước cùng đại nhân. Sau khi Định An hầu mất, Hạ gia hủy hôn với Lục gia. Không ngờ nhị tiểu thư ấy lại gả vào kinh.”
Nhìn hai người nói cười vui vẻ, lòng ta nhói lên.
Từ khi Lục Cảnh An hồi kinh, ta và hắn lại trở về khoảng cách xưa cũ.
Ngón tay ta siết chặt, dõi nhìn hai người trò chuyện, rồi xoay người bỏ đi.
Về phủ công chúa, cảnh Lục Cảnh An cùng phu nhân kia trò chuyện cứ lởn vởn trong đầu.
Cuối cùng, ta nảy ra một ý.
Ta gọi Đinh Lan:
“Ngươi nói với Lục Cảnh An – ta uống say, nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai.”
Đinh Lan “a” một tiếng, nhìn ta hai lượt mới hiểu ý.
Nàng chớp mắt, hỏi thêm:
“Có cần nô tỳ bảo với Lục đại nhân – điện hạ không chỉ không gặp ai, mà còn khóc thảm thiết trong phòng không?”
Ta nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy… được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
05
Lần nữa tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau.
Đầu ta hơi đau, trong phòng vẫn còn phảng phất chút hương rượu nhàn nhạt.
Ý thức dần dần trở lại.
Hôm qua, để dựng cảnh mình say, ta gượng gạo ép bản thân uống liền hai chén.
Ai ngờ rượu lại nặng đến thế – đợi đến khi Lục Cảnh An đến, ta đã say đến mơ hồ, níu c.h.ặ.t t.a.y áo hắn không chịu buông.
Chẳng những vậy, ta còn vừa khóc vừa ầm ĩ đòi hắn hát cho ta nghe, chẳng khác nào một đứa trẻ quấy khóc.
Sau đó xảy ra những chuyện gì, ta chẳng còn nhớ rõ.
Ta ôm trán, gọi Đinh Lan vào, hỏi nàng hôm qua rốt cuộc đã xảy ra những gì.
Không ngờ Đinh Lan cúi mắt, tránh né ánh nhìn của ta, lí nhí:
“Điện hạ, người nếu không có việc gì… xin đừng uống rượu nữa.”
Nghe vậy, đầu ta càng đau nhức hơn.
Vốn định giả say để hỏi Lục Cảnh An cho rõ, ai ngờ cuối cùng lại thành say thật.
Những lần sau gặp Lục Cảnh An đều là trong các dịp đông người.
Hắn tựa hồ có lời muốn nói với ta, bàn tay siết nhẹ, song lại ngập ngừng rồi thôi.
Dù thời điểm này đã sớm hơn kiếp trước những hai năm, Chu tể tướng vẫn định ra tay trong sinh thần yến của ta.
Ta gần như mời hết nữ quyến các phủ trong kinh.
Với Chu tể tướng mà nói, hắn đương nhiên vui vẻ thấy ta “bận rộn”.
Hắn tưởng mình nắm chắc phần thắng, đâu hay ta đã đổi toàn bộ thị vệ quanh yến tiệc.
Cũng nhờ vào Lâm Hồng Hiên – quân cờ ta cố tình nâng đỡ, trong khi hắn ngấm ngầm câu kết với Tây Yến.
Từ ngày hắn nhập kinh, ta chủ ý dựng hắn lên vị trí cao,
…để đến lúc này, chỉ cần một chứng cứ hắn cấu kết với Tây Yến là đủ để lôi Chu – Trình hai người xuống.
Trong sinh thần yến, đến phút chót Chu tể tướng vẫn trông ngóng viện binh ngoài điện, mơ tưởng xoay chuyển cục diện.
Nhưng lần này, sẽ không còn sai sót.
Tạ Chỉ đã nắm binh quyền trong tay. Dẫu hắn có khởi dã tâm, cũng không dám khinh suất.
Huống hồ ta và hắn là họ hàng, lại nắm được tâm ý hắn đặt lên người trong lòng – chỉ cần nắm vững điểm ấy, hắn không thể phản ta.
Đợi yến tiệc kết thúc, lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi.
Dựa vào “bằng chứng” do Lục Cảnh An trình lên, cùng với tội trạng Lâm Hồng Hiên cấu kết ngoại địch, ta khiến Chu tể tướng và Trình thượng thư mang tiếng “thông đồng phản quốc” mà ngã ngựa.
Yến tiệc kết thúc không nguy hiểm, nhưng ta thấy rõ ánh mắt Tạ Chỉ, khi nhìn Tống Thanh Vãn cạnh ta, thoáng trở nên sắc lạnh.
Vì chút áy náy trong lòng, ta đích thân đưa Tống Thanh Vãn ra khỏi cung.
Quả nhiên, Tạ Chỉ đuổi đến, che chở nàng sau lưng.
Có lẽ nhờ sự hiện diện của nàng, Tạ Chỉ không tranh cãi với ta.
Nhưng khi ta về phủ công chúa, hắn lập tức tới cửa.
Chưa kịp bước vào tiền sảnh, ta đã nghe thấy tiếng hắn, ẩn nhẫn lửa giận:
“Nguyên tắc ‘dùng người thì đừng nghi, đã nghi thì đừng dùng’ – người chẳng lẽ không hiểu sao?
Chuyện này vốn chẳng liên quan đến ai khác, cớ sao người phải như con sói cô độc, vì ta mà kéo người vô tội vào?”