Trường Ninh Công Chúa

Chương 8



Bàn tay ta siết chặt.

 

Lời trách móc ấy – ta không thể phản bác.

 

Chỉ là, trong yến tiệc, biến số quá nhiều, ta không thể liều lĩnh.

 

Ngay lúc ấy, giọng Lục Cảnh An bình thản vang lên:

 

“Giờ đây ngươi nắm binh quyền, không còn người chế ngươi. Dù là thiên tử hôm nay, e rằng cũng muốn tìm cách nắm lấy nhược điểm của ngươi, để lòng yên ổn.”

 

Tạ Chỉ không cãi, xoay người đẩy cửa, lại vô tình đụng phải ta.

 

Sắc mặt hắn khó coi, mím môi nhìn ta mấy giây, không nói gì, lướt qua vai ta mà đi.

 

Lục Cảnh An đi sau hắn, đương nhiên cũng trông thấy ta.

 

Tạ Chỉ đi rồi, ta cúi mắt, ánh nhìn dán chặt xuống nền đất.

 

Trong lòng bỗng chốc hoang mang – kéo Tống Thanh Vãn vào yến tiệc, rốt cuộc là đúng hay sai?

 

Ta khẽ lẩm bẩm:

 

“Lục đại nhân… ta thực sự đã làm sai sao?”

 

Từ rất sớm, ta đã hiểu – không thể dễ dàng trao niềm tin cho ai.

 

Nha hoàn thân cận có thể là d.a.o găm bên gối, hôn sự có thể biến thành quân cờ,

 

…ngay cả phụ hoàng, người ta tín nhiệm nhất, cũng âm thầm tính toán, thậm chí không tiếc đoạt đi mạng sống ta.

 

Ta từ khi sinh ra, đã sống trong trùng trùng tính toán.

 

Thấy nhiều lòng người đổi trắng thay đen, ta chỉ thấy… nhơ nhớp.

 

Thuật chế ngự thiên hạ với ta chỉ như trở bàn tay –

 

nhưng đã ai hỏi, ta có mệt không?

Ta có muốn sống cuộc đời như thế này không?

 

Trong lòng ta cuộn trào vị đắng, mà mắt vẫn khô, đến cả khóc cũng không khóc nổi.

 

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm khẽ đặt lên tóc ta, mang theo sự an ủi.

 

Lục Cảnh An mở lời:

 

“Điện hạ đã vận dụng tốt những gì ta từng dạy.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

 

“Thuật quân – thần dùng với người ngoài thì tốt, nhưng dùng với Tạ Chỉ, tuy đạt được mục đích, lại chẳng hợp lẽ.”

 

“Tạ Chỉ xem điện hạ như muội muội, mới cam nguyện từ Vu Châu cuốn vào quyền mưu Yển Kinh.

Còn điện hạ chỉ coi hắn là thần tử – mới có mâu thuẫn hôm nay.”

 

Hắn khẽ thở dài, vươn tay lau giọt lệ trên má ta.

 

Lúc ấy ta mới nhận ra – không biết từ bao giờ, ta đã khóc.

 

“Điện hạ không phải sói cô độc.

Ta vẫn luôn ở bên điện hạ.”

 

Ánh mắt hắn vừa ôn hòa, vừa kiên định – kiên định đến mức tim ta khựng một nhịp.

 

Ta hít mũi, giọng khàn khàn gọi:

 

“Lục Cảnh An.”

 

Hắn khẽ “ừ”, như đang chờ điều gì ta chưa nói hết.

 

Không phải chuyện quân – thần, cũng chẳng phải chuyện tuổi tác.

 

Ngươi có thể… giống như từng với Hạ Nhị tiểu thư kia,

xem ta như một thiếu nữ chờ được hỏi cưới –

cúi đầu… nhìn ta một lần không?

 

Nhưng ta không nói gì cả.

 

Chỉ cúi mắt, khẽ kéo vạt áo hắn:

 

“Ta đói rồi.”

 

Hắn tựa hồ cười khẽ, như không ngờ ta lại đáp thế này:

 

“Ừ. Ta sẽ cùng điện hạ ăn cơm.”

 

Còn ta – không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

06

 

Từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa ta và Lục Cảnh An dường như trở nên vi diệu.

 

Bề ngoài vẫn như xưa, nhưng lại có gì đó mơ hồ khác lạ.

 

Yển Kinh tựa hồ đã trở lại những ngày gió yên sóng lặng, nhưng ta hiểu – mọi chuyện tuyệt không đơn giản như vậy.

 

Chu – Trình nhị nhân đã chết, mục tiêu kế tiếp phụ hoàng muốn nhắm tới… chính là ta.

 

Phụ hoàng vẫn chưa có hành động. Khi ta đang nghĩ cách rút lui an toàn, một phong thiếp mời lại đưa tới phủ công chúa.

 

Người gửi, chính là phu nhân Tề đô úy – mời ta cùng đi thưởng hoa đào.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nếu là kẻ khác, ta đã tìm cớ từ chối. Nhưng quan hệ giữa phu nhân ấy với Lục Cảnh An thật sự không hề tầm thường, nên ta gật đầu để Đinh Lan hồi đáp nhận lời.

 

Đầu xuân còn lạnh, Tề phu nhân đã sớm chờ ở đó.

 

Dù ta trong lòng có để ý đến quá khứ giữa nàng và Lục Cảnh An, nhưng cũng chẳng muốn dựa vào thân phận công chúa mà làm khó nàng, bèn bảo Đinh Lan lấy từ xe ngựa ra một túi sưởi tay đưa cho nàng.

 

Nàng đứng cạnh ta một hồi, đuổi người hầu của mình đi, rồi mở miệng thẳng thắn:

 

“Thứ cho thần phụ nói thẳng – điện hạ và Lục đại nhân… vốn không hợp.”

 

Ta nhướng mày:

“Ồ?”

 

Ta thật không ngờ nàng lại nói với ta những lời này. Nàng và ta ít giao tiếp, vậy mà đã nhìn thấu tâm ý ta – điều đó quả thực khiến ta bất ngờ.

 

Nàng nói vậy… là có ý gì?

 

Nàng mang theo vài phần khuyên nhủ:

 

“Điện hạ trẻ trung xinh đẹp, lại được thánh thượng che chở.

 

Quả ép không ngọt, Lục đại nhân hơn điện hạ nhiều tuổi.

 

Yển Kinh này chẳng thiếu công tử vừa tuổi vừa môn đăng hộ đối, điện hạ… sao phải cố chấp với Lục đại nhân?”

 

Ta bất giác mỉm cười.

 

Ngẩng mắt, tiến gần nàng một bước:

 

“Lời này của phu nhân… thật khiến bản cung khó hiểu.

 

Phu nhân đứng trên lập trường nào, mà nói với bản cung những điều ấy?”

 

Nàng thoáng cứng người, cúi đầu giải thích:

 

“Thần phụ từng có hôn ước với Lục đại nhân, coi Lục đại nhân là cố hữu, nên mới…”

 

Ta ngắt lời, ý cười mơ hồ:

 

“Bản cung không để tâm.”

 

Nàng chợt ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

 

Ta lại không nhìn nàng nữa, mà hướng mắt về rừng đào phấn hồng phía trước.

 

Ta mỉm cười hỏi:

 

“Phu nhân thích rừng đào này chứ?”

 

Nàng cẩn trọng đáp:

 

“Nữ tử… dĩ nhiên đều thích.”

 

“Bản cung lại chẳng ưa hoa đào.”

 

“Có lẽ vì cái tên, bản cung chỉ yêu hải đường.

 

Lục Cảnh An biết vậy, đã trồng cho bản cung một rừng hải đường ở phủ công chúa tại Tầm Châu.”

 

Ta ngừng lại một chút, rồi khẽ nói:

 

“Ta… rất thích.”

 

Không phải vậy.

 

Rừng hải đường Lục Cảnh An trồng cho ta, thật ra nằm ở phủ công chúa Yển Kinh.

 

Là phủ công chúa của kiếp trước.

 

Ta vĩnh viễn không quên được màu đỏ thẫm ấy, cùng cơn mưa lớn xối xả, hoa rơi xuống đất thành bùn – ám ảnh ta thật lâu.