16.
Không biết đi đâu, tôi đành tìm một quán bar yên tĩnh, gọi ly nước trái cây.
Trên sân khấu, ca sĩ hát tình ca da diết đến mức như đang khóc thay ai đó. Tôi nghe mà lòng chua xót.
Đây là lần cãi nhau đầu tiên của tôi với Tống Xâm Nhiên, mà đã thành ra thế này. Liệu tụi tôi… có hợp nhau không?
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Tôi lôi điện thoại ra xem – không có tin nhắn, không cuộc gọi. Anh ta không tìm tôi.
Quả nhiên, thế giới của tổng tài không có hai chữ “xin lỗi”, chỉ có tôi là nhỏ bé, là người cố gắng chịu đựng.
Thôi uống nốt ly này rồi về, chẳng lẽ ngủ bờ ngủ bụi?
“Cô là cô Trần đúng không?”
Một người đàn ông bắt chuyện với tôi.
Vì ánh đèn trong bar hơi mờ nên tôi không nhận ra ngay.
“Tôi là Giám đốc Chu, mình từng gặp ở Thượng Hải đấy, cô quên rồi à?”
À… nhớ ra rồi, chính là cái tên mà Tống Xâm Nhiên gọi là “tên dê xồm mặt người dạ thú”.
Tôi cảnh giác kéo váy xuống, cố nặn ra một nụ cười:“Sao chỉ có mình cô? Tổng giám đốc Tống đâu rồi?”
Tôi hơi bối rối: “À… anh ấy sắp đến rồi, đang ra ngoài đón bạn.”
“Vậy à? Thật là có duyên mới gặp nhau ở đây đó.”
“Dạ, dạ phải.” – Tôi ứng phó cho qua chuyện.
Lấy cớ đi vệ sinh, tôi định tìm đường chuồn lẹ.
Nhưng quán nhỏ quá, lại không có cửa sau. Tôi chỉ có thể rửa tay xong quay lại chỗ ngồi, lén nhắn tin cầu cứu cho Tống Xâm Nhiên.
“Cô Trần, cụng ly nào. Tôi ở đây chẳng có mấy người quen, cô và Tổng giám đốc Tống cũng xem như bạn bè.”
Tôi không tiện từ chối, đành cười gượng cụng ly rồi uống một ngụm nước trái cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai phút sau, tôi cảm thấy có gì đó sai sai – đầu óc quay cuồng, tứ chi bủn rủn.
“Cô Trần? Cô sao thế?” – Giám đốc Chu lại gần, giọng hắn lởn vởn bên tai.
Tôi cảm giác mình bị hắn đỡ dậy, rồi kéo đi đâu đó.
Tống Xâm Nhiên… cứu em… mau cứu em…
Trong lúc còn chút tỉnh táo, tôi bấm gọi một số quen thuộc – rồi tắt lịm.
Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trong vòng tay của Tống Xâm Nhiên.
Còn Giám đốc Chu thì chỉ mặc độc cái quần đùi, mặt mũi bầm tím, quỳ dưới đất xin tha.
Tôi vội nhìn xuống người mình – không sao cả.
Tống Xâm Nhiên ôm chặt lấy tôi, giọng anh run run: “Xin lỗi, Phi Phi, xin lỗi em. Anh sẽ không cãi nhau với em nữa, không dỗi em nữa đâu.”
Tôi lập tức bật khóc, khóc nức nở.
Lúc giận dỗi anh thì tôi không khóc. Lúc biết mình bị bỏ thuốc tôi cũng không khóc.
Thế mà khi được anh cứu, khi nghe anh nói “xin lỗi”, tôi lại òa khóc như mưa.
“Đừng khóc nữa mà, là lỗi của anh, đáng lẽ không nên chọc giận em bỏ đi. Từ giờ em nói gì anh nghe nấy, không cãi.”
“Đừng khóc nữa, Phi Phi… em khóc anh đau gan quá…”
Tôi vừa sụt sịt vừa lau nước mũi… vào cái áo sơ mi cao cấp của anh ta, rồi nghẹn ngào hỏi: “Không phải là đau lòng sao?”
“Tim anh bị em chiếm mất rồi, đâu còn là của anh nữa. Giờ chỉ còn cái gan là của anh, đau thấy mồ luôn.”
“Đáng ghét!” – Tôi bị câu đó chọc cười, đ.ấ.m anh một cái nhẹ.
“Cười là tốt rồi. Về nhà thôi, về nhà anh cho em đánh thoải mái.”
Tống Xâm Nhiên vừa nói vừa bế bổng tôi lên. Trước khi rời khỏi quán, anh quay lại trừng mắt nhìn Giám đốc Chu đang nằm dưới đất, lạnh lùng ra lệnh: “Bắt hắn nôn ra hết chuyện bẩn thỉu. Ghi âm lại, rồi giao cả người lẫn bằng chứng cho cảnh sát.”
Sau đó anh quay sang nhìn tôi, lại trở về gương mặt dịu dàng và xót xa ban nãy.