Từ Bạn Gái Cũ, Nay Là Mợ

Chương 6



11.

“Làm tốt lắm, gã đó nổi tiếng là đồ dê xồm, ngoài mặt thì đạo mạo bên trong thì bẩn tưởi.”

Tống Xâm Nhiên nghiêng người, thấp giọng nói với tôi.

“Tôi đâu biết nhảy mà.”

“Thế nếu biết thì cô sẽ đồng ý nhảy với hắn hả?” – anh nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm.

Tôi: “…”

Người này đúng là để tâm mấy chỗ kỳ cục.

Tôi đành cúi đầu, chôn mặt vô đống đồ ăn.

“Ăn đủ chưa?”

Một lúc sau, giọng anh đổi sang kiểu nam thần trưởng thành: “Ăn đủ rồi thì tôi dạy cô nhảy.”

Chuyện này có cho tôi từ chối đâu…

Thế là tôi bị anh dắt thẳng ra giữa sân khấu, bắt đầu học khiêu vũ – kiểu valse cổ điển.

Một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tay còn lại thì đặt tự nhiên lên eo tôi.

Khoảng cách gần đến nỗi, một mùi thơm nhè nhẹ xen lẫn chút rượu phảng phất quanh mũi.

Tôi ngẩng đầu thì vừa vặn thấy yết hầu anh khẽ động.

Không biểu cảm gì mấy, nhưng tim tôi lại đập như điên.

Người này thật sự không cảm thấy kiểu tiếp xúc này dễ khiến con gái hiểu lầm à?

“Hí…”

Tôi lỡ giẫm lên chân anh hai lần liền, thấy anh khẽ nhíu mày.

“Xin lỗi xin lỗi! Tôi nói rồi mà, tôi không biết nhảy.”

Tôi cuống cuồng xin lỗi.

“Hồi nãy nhảy tốt lắm, giờ lại lơ đãng. Nghĩ gì thế?”

“Tôi có nghĩ gì đâu.” – giọng tôi nhỏ như muỗi kêu.

“Làm lại.”

Anh lại kéo tôi quay vài vòng nữa. Cho đến khi tôi lại giẫm trúng chân anh thêm lần nữa, anh cuối cùng cũng buông tha cho tôi.

“Tôi hơi mệt, muốn về nghỉ một chút.”

Sợ anh phát hiện ra tim tôi đang loạn nhịp, tôi tự tìm đường thoát thân trước.

Sau vài giây im lặng, anh gọi cho tài xế, bảo đưa tôi về khách sạn, còn anh sẽ về sau.

Về đến phòng, tôi đá phăng đôi giày cao gót, đổ cái rầm xuống giường, đầu cứ văng vẳng hình ảnh lúc nhảy cùng anh.

Tôi đến nỗi trùm chăn lại vì xấu hổ.

Tôi đang cười một mình.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Cảm giác này… vừa nguy hiểm vừa quá đỗi hấp dẫn.

Chẳng lẽ, tôi thật sự thích cậu của Lý Gia Hòa rồi?

Tôi lập tức gọi cho đám bạn thân, ba đứa tụ lại chỉ để… cười nhạo tôi. Chọc không chừa một câu.

Cuối cùng thấy tụi nó nói chuyện càng ngày càng tào lao, tôi dứt khoát cúp máy cho rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

12.

Tắm xong, đầu óc tôi tỉnh táo hẳn ra.

Đang lau tóc bằng khăn, bên ngoài bỗng vang lên tiếng động lạ.

Nhìn qua mắt mèo, thấy Tống Xâm Nhiên đang dùng thẻ phòng của mình cà tới cà lui trên cửa phòng tôi, chẳng biết mệt là gì.

Tôi vừa mở cửa, cả người anh ta đang dán sát vào cửa liền đổ ập vào lòng tôi.

Mẹ ơi, một ông cao mét tám mấy, dù có gầy đi nữa cũng phải hơn trăm ký chứ đùa!

Tôi nghiến răng kéo anh ta đến ghế ngồi, anh ta híp mắt nhìn tôi, miệng lầm bầm: “Sao cô lại ở trong phòng tôi?”

Tôi: “?”

Câu này phải để tôi hỏi mới đúng chứ?

Tôi không đáp, chỉ cố gắng hết sức đỡ anh ta nằm lên ghế.

Vừa thở được hai nhịp, chuẩn bị quay đi thì anh ta đột nhiên siết chặt eo tôi, gương mặt phóng to ngay trước mắt.

“Cô không phải thích Lý Diễn Bác à? Sao còn quyến rũ tôi?”

Tôi: “…”

Chắc anh ta đang nói tới anh trai của Lý Giai Hòa.

Mà khoan, tôi đâu có nói mình thích người ta?

Còn cái gì mà quyến rũ? Rõ ràng là anh ta dụ dỗ tôi thì có!

Tôi nuốt nước bọt, quay mặt đi, gỡ tay anh ta khỏi eo mình: “Anh say rồi, nghỉ chút đi, Tống tổng.”

“...Tôi họ Tống hả?”

Tôi đứng hình. Ủa gì vậy? Say đến nỗi không nhớ mình họ gì luôn hả?

“Anh họ Tống.”

“Vậy sao cô cứ gọi tôi là tổng gì gì đó, nghe như ông già vậy?”

Tôi: “…”

Tôi thật sự không biết phải giao tiếp thế nào với người say. Đành móc điện thoại tính gọi nhân viên phục vụ đến dìu anh ta về phòng.

Vừa lấy điện thoại ra chưa kịp bấm, đã bị anh ta giật mất.

Anh ta cúi người, hai tay chống lên thành ghế, giam tôi trong vòng tay. Đôi mắt phủ một lớp sương mờ, ánh nhìn như ẩn chứa thứ cảm xúc tôi không thể hiểu nổi.

Mặt tôi nóng như lửa, cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi họng.

“Thật ra tôi cũng chỉ hơn mấy người vài tuổi, đừng gọi tôi là ‘tổng’ nghe già lắm.”

Thấy môi anh ta càng lúc càng sát, tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải ngăn chặn "tai nạn nghề nghiệp" này.

“Tống tổng, anh biết tôi là ai không? Tôi là trợ lý thực tập – Trần Nam Phi.”

Anh ta sững người vài giây, rồi từ từ ngồi dậy, tôi cũng được giải thoát.

“Ra ngoài.”

Giọng anh ta hơi khàn, lại lạnh băng.

Tôi nghi ngờ anh ta bị đa nhân cách.

Tôi cười bất lực: “Tống tổng, đây là phòng của tôi mà.”

Anh ta đảo mắt nhìn quanh, chống trán, lảo đảo đi ra ngoài, không thèm nhìn tôi thêm một cái.