13.
Từ Thượng Hải trở về, cuộc sống vẫn tiếp tục như thường.
Tôi và Tống Xâm Nhiên ăn ý mà không cần nói ra, ngầm xem chuyện đêm đó như một cơn gió thoảng qua, cứ thế mà cho qua.
Chỉ là... hình như giữa tôi và anh ta vẫn có một vài thay đổi nhỏ.
Anh ta không còn trực tiếp đưa chỉ thị cho tôi nữa, mà bắt đầu thông qua trưởng bộ phận làm trung gian.
Tôi cũng không còn xử lý công việc riêng với anh ta, càng không phải đi công tác cùng nhau.
Tôi cứ có cảm giác, anh ta đang cố ý giữ khoảng cách với tôi.
Lẽ nào sẽ ảnh hưởng đến kỳ thực tập của tôi sao?
Tự dưng tôi thấy lo lắng.
"Trần Nam Phi!"
Không phải tôi nghe nhầm chứ? Sao lại giống giọng Lý Gia Hòa thế?
"Trần Nam Phi!"
Giọng nói mỗi lúc một gần, cuối cùng Lý Gia Hòa cũng đứng ngay bên bàn làm việc của tôi.
"Sao anh lại tới đây?" Tôi liếc cậu ta một cái, thái độ chẳng mấy thân thiện.
Anh ta thấy tôi lạnh nhạt thì nổi đóa: "Câu này phải để tôi hỏi em mới đúng! Sao em lại thực tập ở công ty của cậu tôi mà không nói gì với tôi?"
Xung quanh lập tức có thêm vài người hóng chuyện, chăm chú theo dõi diễn biến giữa tôi và Lý Gia Hòa.
Tôi dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán anh ta, hạ giọng nói: "Sao tôi biết anh ấy là cậu của anh? Anh từng đưa tôi về nhà ra mắt chưa? Có từng nói người nhà mình làm gì chưa? Giờ mình chia tay rồi, tôi chỉ muốn yên ổn thực tập lấy giấy chứng nhận, yêu cầu này đâu có quá đáng?"
"Không quá đáng."
Một giọng nam trầm ổn vang lên, lạnh lùng và chững chạc, đúng là... cậu của anh ta – Tống Xâm Nhiên.
Tôi lập tức kéo giãn khoảng cách với Lý Gia Hòa, đứng dậy nghiêm túc chào hỏi.
"Cậu, cậu đến rồi ạ."
Lý Gia Hòa vẫn vui vẻ chào hỏi cậu mình, nhưng Tống Xâm Nhiên chỉ nhàn nhạt gật đầu.
"Hai người quen nhau à?" Anh ấy nhìn chằm chằm tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Lý Gia Hòa đã chen vào: "Nam Phi là bạn gái cũ của cháu. Cậu à, tuy bọn cháu chia tay rồi, nhưng cậu đừng làm khó cô ấy nha."
Tôi lườm Lý Gia Hòa, tôi có phải kiểu người cần anh ta đi cửa sau hộ đâu?
Tống Xâm Nhiên khẽ nhếch môi, cười kiểu khiến người ta nổi da gà.
"Xin lỗi, ở đây tôi chỉ nhìn năng lực. Giống như cậu ấy, cả đời cũng đừng mơ bước chân vào công ty tôi."
Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Lý Gia Hòa mất mặt vô cùng, bám lấy cậu mình hỏi tại sao anh trai thì được mà mình lại không.
Tống Xâm Nhiên chẳng buồn để ý, trực tiếp bảo người đưa anh ta ra ngoài.
14.
Tôi đã sắp xếp xong tài liệu cho buổi họp với đối tác vào ngày kia, liên hệ quản lý nhờ chị ấy đưa cho Tống Xâm Nhiên.
Nửa ngày sau chị ấy mới trả lời, bảo đang đau bụng, chưa đi được, kêu tôi tự mang qua.
Hơi kì kì một chút, nhưng miễn không trễ việc là được.
Tôi gõ cửa phòng Tống Xâm Nhiên, không ai trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không có ở đây à? Rõ ràng tôi vừa thấy anh ta vào mà?
Tôi gõ thêm lần nữa, vẫn không có tiếng động.
Tôi nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, đẩy vào xem thử – ghế giám đốc trống trơn.
Hả? Giữa ban ngày ban mặt mà chơi mất tích trong phòng kín?
Mà thôi, không có ở đây cũng tốt.
Tôi để tập tài liệu ngay ngắn ở vị trí trung tâm trên bàn anh ta, chuẩn bị rút lui.
Bỗng nghe có tiếng động từ căn phòng kính bên cạnh.
Tôi len lén lại gần, hé hé cánh cửa.
Cảnh tượng bên trong khiến tôi đỏ bừng cả mặt… nhưng lại không nỡ rời mắt.
Anh ta đang thay đồ, cơ bụng rõ nét đập thẳng vào mắt tôi.
Wow… đúng là con gái tò mò thì vận khí không tệ ha?
Thật ra hôm đó tôi đã sờ sơ sơ được rồi, nhưng không dám rờ kỹ.
“Chảy nước miếng kìa.”
Tôi theo phản xạ đưa tay lên quẹt miệng.
Làm gì có! Rõ ràng chưa chảy mà!
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Tống Xâm Nhiên vừa giận vừa bối rối, không đoán được anh đang nghĩ gì.
Tôi lập tức đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu xin lỗi: “Tổng giám đốc Tống, em chỉ mang tài liệu đến thôi, em đi ra ngay.”
Chưa kịp quay người thì cửa bị mở toang, tôi bị kéo mạnh vào bên trong.
Tống Xâm Nhiên ép tôi lên tấm kính.
“Lại muốn ăn chùa hả?”
Tim tôi sắp bay ra khỏi lồng ngực, nói năng cũng bắt đầu vấp.
“Đ-đâu có…”
Vừa quay mặt sang bên, lại thấy cơ bụng cứng cáp của anh ta – mặt tôi càng đỏ hơn.
“Em vẫn còn thích Lý Gia Hòa?”
Giọng anh mang theo chút lạnh lẽo.
Tôi lắc đầu: “Hết cảm xúc lâu rồi. Loại đàn ông bắt cá hai tay thì có gì đáng thích?”
“Vậy em định theo đuổi Lý Diễn Bác?”
“Đừng hại em, anh ta có vợ rồi. Em không hứng thú làm người thứ ba đâu.”
Anh cười, vẻ mặt hài lòng: “Vậy em có muốn làm phu nhân tổng giám đốc không?”
“Anh Tống đang tỏ tình với em đấy à?” Tim tôi lạ là không còn loạn nhịp nữa. “Anh biết em là ai không đó? Em là…”
“Trợ lý thực tập – Trần Nam Phi.”
Tôi chưa nói xong, anh đã tiếp lời.
Tôi đứng đơ tại chỗ, nhìn anh nhếch môi cười gian, thân người lại áp sát thêm chút nữa.
“Anh biết rõ em là ai. Anh rất tỉnh.”
Vẫn là mùi hương ngọt ngào thoang thoảng đó.
Tôi chìm trong không khí ấy, mất hết phòng bị – và bị anh hôn.