Từ Bạn Gái Cũ, Nay Là Mợ

Chương 8



15.

Tôi chui ra khỏi chăn, đè lên người Tống Xâm Nhiên, tay ôm cổ anh ta, nghiến răng đe dọa:“Anh gài bẫy em đúng không? Nói! Bắt đầu có ý đồ xấu với em từ khi nào?”

Anh đưa tay giữ lấy cổ tôi, nhẹ nhàng ấn xuống, hôn tôi một cái.

“Đừng hỏi nữa, sớm hơn em nghĩ nhiều.”

“Vậy… lần công tác đầu tiên ở Thượng Hải là cố ý? Anh cố tình dụ em?” – tôi cố xác nhận.

Tống Xâm Nhiên vươn vai lười nhác, cười đầy vẻ chê bai: “Dụ thì sao, có đứa ngốc mãi vẫn không hiểu.”

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em là con gái đàng hoàng đấy…”

Anh kéo tôi vào lòng, giọng dịu dàng: “Ừ, con gái đàng hoàng mà thấy người ta say lại đi sờ cơ bụng.”

Tôi giật chăn trùm kín đầu: “Đáng ghét! Nói nữa là chia tay đấy!”

Bỗng không còn tiếng động gì nữa.

Tôi hé đầu ra xem thử – đúng lúc bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của Tống Xâm Nhiên.

“Không được nói hai chữ đó. Không bao giờ được nói.” Giọng anh hơi khàn, nhưng cực kỳ kiên định.

“Làm gì có chuyện không bao giờ…”

Tôi còn chưa nói xong thì thấy mắt anh hơi đỏ, vội nghiêm túc gật đầu: “Không nói, không bao giờ nói nữa.”

“Ngoan lắm, anh thích Phi Phi nhất.”

Màn làm nũng bất ngờ này khiến tôi hết hồn. Lại lần nữa nghi ngờ anh có nhân cách phân liệt thật rồi.

Thật ra, làm bạn gái của tổng giám đốc… không hề dễ như tưởng tượng.

Ví dụ, hôm nay có một đồng nghiệp nam trao đổi công việc với tôi vài câu.

Ngay chiều đó, người ta bị chuyển sang bộ phận khác.

Hoặc, tất cả tài liệu từ các phòng ban muốn trình ký cho anh ta, giờ phải qua tay tôi trước – tiện đường anh lợi dụng “quyền công” vì mục đích “tư”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lại còn như hôm nọ, tôi đang thuyết trình trong cuộc họp, anh ta vỗ tay rầm rầm. Có người đưa ra ý kiến phản biện, anh ta dằn mặt người ta đến phát khóc.

Tôi chịu hết nổi.

Khi một lần nữa vì anh mà tôi không được về ký túc xá, phải qua nhà anh ngủ nhờ, tôi quyết định nổi dậy: “Tống Xâm Nhiên, chúng ta cần nói chuyện.”

Anh chẳng tỏ vẻ gì, còn cười cười nắm tay tôi: “Nói gì nào?”

Tôi hất tay ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào anh: “Anh không thể tiếp tục như thế nữa.”

“Anh thế nào cơ?” – Anh làm bộ ngây thơ.

“Em muốn được làm việc bằng thực lực của mình, muốn tự giành lấy cơ hội và thành quả. Em không muốn người khác nghĩ em là dựa hơi anh.”

Anh gật đầu, giơ ngón cái với tôi: “Em có năng lực thật, ai cũng thấy mà.”

“Nhưng vì anh, mọi người giờ chẳng còn nhìn năng lực em nữa. Chỉ cần là em – là được.”

“Vậy chẳng tốt à? Em có thể có nhiều thứ hơn.”

Anh vẫn cái kiểu kiêu ngạo khó ưa đó.

“Em muốn tự mình đạt được, không phải nhờ ai. Nếu không, có được rồi cũng chẳng giữ được lâu.”

Tống Xâm Nhiên bắt đầu giận, lạnh giọng: “Vậy em muốn sao?”

“Em muốn khi làm việc, anh xem em là trợ lý bình thường, không phải bạn gái.”

“Tuỳ em.”

Anh quay người đi vào phòng, đóng cửa cái rầm.

Tôi: “???”

Anh giận cái gì chứ? Em yêu cầu rõ ràng – công tư phân minh mà! Có gì sai?

Biết đóng cửa à? Em cũng biết!

Tôi giận lẫy, xách túi chạy ra khỏi nhà anh luôn.