Công ty giải trí Hoan Diệu là một trong những đơn vị sản xuất phim ảnh hàng đầu, nơi quy tụ nhiều ngôi sao danh tiếng trong ngành. Hôm nay, bầu không khí nơi đây dường như náo nhiệt hơn hẳn, toàn thể nhân viên đều đang tấp nập chuẩn bị cho quá trình hậu kỳ và quảng bá bộ phim truyền hình át chủ bài trong quý này, Nguyệt Thực.
Sáng sớm, Thẩm Tư Đằng lấy lý do có cuộc gặp gỡ với một đối tác gần đó, thuận tiện đưa Triệu Lam đến Hoan Diệu. Hắn nói bằng giọng điệu bình thản, như thể chuyện này chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần. Nhưng Triệu Lam biết rõ, hắn chưa bao giờ làm điều gì mà không có mục đích.
Suốt quãng đường, cô ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt hờ hững nhìn ra cửa sổ, không mấy quan tâm đến sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh. Thẩm Tư Đằng cũng không vội mở lời, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Khi xe đến trước cổng công ty, Triệu Lam vừa mở cửa xuống xe liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc — Cố Thanh Hàn và Nghiên Vy đang đứng chờ.
Cố Thanh Hàn mỉm cười bước tới, trên tay là một ly cà phê nóng hổi, "Tôi biết chị thích loại này, đặc biệt pha cho chị đấy."
Triệu Lam cầm lấy ly cà phê, mở nắp ra, nhấp thử một ngụm. Trong nháy mắt, vị ngọt tràn ngập đầu lưỡi, kéo theo cơn khó chịu trào lên. Cô nhướng mày, thản nhiên vung tay, ném thẳng ly cà phê vào thùng rác.
"Quá ngọt." Giọng cô lạnh nhạt, ánh mắt không chút dao động khi nhìn thẳng vào Cố Thanh Hàn, "Không hỏi qua ý kiến của tôi, ai cho phép cô tự ý bỏ đường vào cà phê?"
Khoảnh khắc ấy, sắc mặt Nghiên Vy tái mét.
Cố Thanh Hàn cũng thoáng khựng lại, nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Rõ ràng nàng đã rất tỉ mỉ khi pha chế ly cà phê này. Loại cà phê mà Triệu Lam thích có quy trình pha chế phức tạp, mất rất nhiều thời gian để có được hương vị chuẩn xác. Nàng còn cố ý thêm một ít đường để cân bằng vị đắng, bởi uống cà phê quá đậm lâu dài không tốt cho sức khỏe.
Lần đầu thấy Triệu Lam cư xử kỳ lạ như vậy, Nghiên Vy vội nuốt nước bọt, cố gắng giải thích: "Mong Cố tiểu thư thông cảm và cũng đừng để bụng, mọi ngày Triệu Lam rất dễ tính, có lẽ hôm nay chỉ là do—"
Lời còn chưa kịp nói hết, Cố Thanh Hàn đã cắt ngang bằng giọng điệu ôn hòa nhưng lại ẩn chứa một tia sắc bén: "Không sao, tôi pha lại ly khác là được."
Nàng quay người, còn không quên mỉm cười với lễ tân bên cạnh trước khi rời đi.
Người lễ tân chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Ấn tượng của cô từ lần đầu gặp Cố Thanh Hàn đến giờ, nàng là một người luôn dịu dàng, nhẫn nại. Nhưng hôm nay sự dịu dàng này... dường như có chút quái lạ.
Triệu Lam không nhìn theo bóng lưng nàng, chỉ liếc về phía chiếc Lamborghini lúc nãy. Chiếc xe không lập tức rời đi mà vẫn đậu ở một góc khuất gần giao lộ.
Mắt cô thoáng hiện một tia giễu cợt.
Thẩm Tư Đằng, anh có đang theo dõi không? Nếu anh thích xem kịch như vậy, tôi sẽ diễn một màn thật hoàn hảo cho anh thưởng thức.
Cô xoay người bước vào sảnh chính, lạnh nhạt dặn dò lễ tân: "Lát nữa người nhân viên quán nước kia quay lại thì dặn cô ta tự mình mang cà phê lên phòng phục trang ở tầng 12 cho tôi."
Lễ tân hơi do dự: "A, nhưng... mười phút nữa, tất cả các thang máy đều phải dừng hoạt động để bảo trì..."
Triệu Lam không hề quay đầu, chỉ để lại một câu hờ hững: "Tôi không quan tâm."
Sau khi dứt lời, Triệu Lam cũng không buồn ngoảnh lại mà thẳng thừng bước tiếp, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là một chuyện vặt vãnh chẳng đáng bận tâm.
Nhưng chỉ vừa qua khỏi góc cua ở thang máy gần sảnh chính không bao xa, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, kéo cô trở lại thực tại.
"Ôi chao, hiếm khi thấy Triệu ảnh hậu đi làm sớm như vậy nha."
Chu Ân Tầm từ phía sau lưng Triệu Lam đi tới, giọng nói mềm mại pha chút ranh mãnh, không rõ chỉ đơn thuần là một câu chào hỏi hay còn có ý đồ nào khác. Tóm lại là Triệu Lam vốn không có tâm trạng cùng người này đối chất, chỉ nhìn lướt qua gương mặt của đối phương một cái rồi lạnh nhạt quay đi.
Phản ứng có cũng như không của Triệu Lam khiến Chu Ân Tầm không khỏi lên máu, liền bước nhanh hai bước đuổi theo nắm lấy vai cô: "Uy, tôi đang bắt chuyện với cô đó, không phải đang nói với đầu gối của mình đâu."
Trái ngược với tình trạng nóng nảy của Chu Ân Tầm, Triệu Lam không hề gấp gáp, thậm chí còn ưu nhã tựa lưng vào lan can cầu thang, không nhanh không chậm đáp: "Chu tiểu thư hiện tại không có việc gì hữu ích để làm nhỉ, thích chơi với tôi như vậy sao?"
"Bớt tự luyến cho rằng bản thân mình quan trọng đi." Chu Ân Tầm hừ lạnh, thu lại dáng vẻ đùa cợt, vào thẳng vấn đề chính, "Cô biết gần đây Tống Chân Chân có lịch quay nào không?"
"Người của cô sao lại đi hỏi tôi?"
Chu Ân Tầm nhíu mày: "Không phải lần cuối cô gặp em ấy là ở buổi tiệc đóng máy sao?"
"Không hề." Triệu Lam lắc đầu, "Hôm đó Tống tiểu thư không đến."
"Gì chứ? Cô nói thật?"
Triệu Lam gật đầu khẳng định.
"Có chuyện gì sao?"
Chu Ân Tầm cắn môi thở dài, hít một hơi thật sâu, biểu cảm lộ rõ sự lo lắng: "Hai tuần rồi không thấy em ấy đến công ty, điện thoại cũng không liên lạc được, đến nhà tìm cũng không thấy..."
"Vậy à? Lâm tổng có biết lý do không?"
"Tôi mới vừa từ phòng làm việc của anh ta ra đây, chẳng có chút thông tin gì cả."
"Ừm hửm." Triệu Lam đút tay vào túi quần, chép miệng: "Cô hẳn là phải tuyệt vọng lắm mới tìm đến tôi."
Chu Ân Tầm trầm mặc.
"Thay vì chạy đi hỏi người khác, hãy tự nhìn lại chính mình đi. Không ai dư hơi tới mức lẩn tránh mình mà không vì bất kỳ lí do nào đâu."
"..."
"Tôi nói vậy cô hiểu chứ?"
Chu Ân Tầm siết chặt nắm tay, ánh mắt dao động một cách rõ ràng.
Triệu Lam không hề thúc ép, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta, chờ xem đối phương sẽ phản ứng thế nào.
Sau một hồi im lặng, Chu Ân Tầm cười khẩy, giọng nói mang theo chút châm chọc: "Triệu ảnh hậu, cô cũng thích xen vào chuyện của người khác như vậy sao?"
"Tôi chẳng có hứng thú đâu, chỉ là nghe thấy một câu chuyện thú vị, tiện miệng góp chút ý kiến thôi." Triệu Lam nhún vai, ánh mắt không chút gợn sóng.
Chu Ân Tầm cắn môi, rõ ràng đang đấu tranh tư tưởng, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà lên tiếng: "Nếu cô đã nói vậy thì tôi hỏi thẳng, cô có biết Tống Chân Chân đã đi đâu không?"
Triệu Lam nhướn mày, như thể không ngờ đối phương lại đột ngột đặt vấn đề trực tiếp như vậy.
"Tôi có vẻ giống kiểu người đi quan tâm hành tung của người khác lắm sao?"
"Không giống." Chu Ân Tầm cười lạnh, nhưng ngay sau đó lại thu lại vẻ chế giễu, ánh mắt nghiêm túc hơn, "Nhưng tôi biết cô tinh ý, có khi nào cô đã nhận ra điều gì mà tôi không nhận ra?"
Triệu Lam không lập tức trả lời. Cô rũ mắt, ngón tay vô thức lướt nhẹ lên mặt dây chuyền mảnh trên cổ tay — một thói quen khi cô đang suy nghĩ.
Tống Chân Chân mất tích hai tuần.
Không liên lạc được, không đến công ty, thậm chí đến nhà cũng không thấy.
Nếu chỉ là nghỉ ngơi hay tạm rời xa làng giải trí, hẳn sẽ có một lời nhắn lại. Nhưng việc mất hút không dấu vết thế này... rõ ràng có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Triệu Lam thu lại dáng vẻ hờ hững, ánh mắt sắc bén hơn đôi chút.
"Cô ta tránh mặt cô."
Chu Ân Tầm hơi sững lại, nụ cười châm biếm trên môi cũng dần cứng đờ.
"...Cô có ý gì?"
Triệu Lam không trả lời ngay mà đút tay vào túi quần, ung dung tựa người vào lan can, ánh mắt nhìn xuống những bậc thang phía dưới như thể đang suy tư điều gì đó.
"Hôm đó, Tống Chân Chân đến phim trường không phải vì công việc. Bộ phim này cô ta không tham gia, đúng chứ?"
Chu Ân Tầm im lặng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Triệu Lam cười nhạt, tiếp tục nói: "Cô ta đến vì cô."
Chu Ân Tầm bỗng cảm thấy tim đập mạnh hơn một chút, nhưng cô ta không lên tiếng phản bác.
"Tôi đoán... hai người quen nhau bao lâu rồi?"
Chu Ân Tầm hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ đề phòng.
"Cô nói cái gì?"
Triệu Lam cười nhạt, chậm rãi lặp lại từng chữ: "Hai người... quen nhau bao lâu rồi?"
Chu Ân Tầm vô thức lùi một bước, tim đập mạnh hơn bình thường. Cô ta không nghĩ rằng Triệu Lam lại có thể nhìn thấu chuyện này.
Mối quan hệ của cô ta và Tống Chân Chân chưa từng công khai, ngay cả trong giới cũng không ai biết. Hai người luôn giữ khoảng cách khi xuất hiện trước truyền thông, trên danh nghĩa chỉ là tiền bối và hậu bối quen biết sơ giao.
Nhưng tại sao Triệu Lam lại...?
"Cô..." Chu Ân Tầm siết chặt tay, cố lấy lại bình tĩnh, cười nhạt: "Triệu ảnh hậu, cô suy diễn hơi quá rồi đấy."
Triệu Lam không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu suy nghĩ của đối phương.
Chu Ân Tầm cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên mình, khiến cổ họng cô ta khô khốc.
"Cô dựa vào đâu mà đưa ra loại ý nghĩ điên rồ này?" Cô ta cố giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng ngón tay lại vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay.
Triệu Lam nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Chuyện cô quan tâm đến lịch trình của Tống Chân Chân vốn đã kỳ lạ."
Chu Ân Tầm mím môi, không lên tiếng.
"Trong suốt thời gian quay phim, cô ấy không có vai, nhưng lại thường xuyên xuất hiện ở phim trường, hơn nữa ánh mắt cô ấy nhìn cô... không giống với một người chỉ đơn thuần là đàn em trong nghề."
Triệu Lam hơi nheo mắt, giọng điệu chậm rãi nhưng lại mang theo sự chắc chắn: "Còn cô, Chu tiểu thư, mỗi lần Tống Chân Chân có mặt, cô đều cố ý giữ khoảng cách, nhưng lại không giấu được sự căng thẳng khi cô ấy trò chuyện với người khác."
Chu Ân Tầm cứng người, hai tay siết lại thành nắm đấm.
"Nếu không có gì, tại sao cô lại phản ứng như vậy?" Triệu Lam cười khẽ, ánh mắt đầy ý vị.
Chu Ân Tầm cắn môi, đôi mắt lóe lên một tia dao động.
Dường như, không còn cách nào chối cãi được nữa.
Chu Ân Tầm nhíu mày, trầm mặc trong giây lát rồi mới cất giọng khàn khàn: "Một năm."
Triệu Lam gật nhẹ, như thể đáp án này không có gì bất ngờ.
"Không công khai?"
"Không."
"Là cô không muốn, hay là cô ta không muốn?"
Chu Ân Tầm siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt lóe lên một tia khó chịu, "Cô hỏi những chuyện này làm gì?"
Triệu Lam không đáp mà chỉ quan sát phản ứng của đối phương. Sau đó, cô chậm rãi lên tiếng: "Tống Chân Chân biến mất sau buổi tối hôm đó."
"Ý cô là hôm nào?"
"Ngày mà cô đã dụ dỗ Cố Thanh Hàn đến phòng mình."
Chu Ân Tầm sững người.
"Tôi đã nhìn thấy Tống Chân Chân đứng ở góc hành lang khi Cố Thanh Hàn vừa ra khỏi thang máy."
Ngay cả chuyện này mà cô ta cũng...
"...Phải."
"Trước đó, cô ta vẫn bình thường."
"Phải."
"Nhưng sau hôm đó... cô ta không muốn gặp cô nữa."
Chu Ân Tầm không trả lời, chỉ siết chặt nắm tay, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến mức trắng bệch.
Triệu Lam chậm rãi liếc nhìn biểu cảm của đối phương, sau đó giọng nói trầm xuống, mang theo chút ý vị khó dò: "Chu tiểu thư, tôi không rõ cô đã làm gì, nhưng nếu người yêu cô đột nhiên biến mất mà không nói lời nào, thì cô có từng nghĩ đến lý do gì liên quan đến chính bản thân cô chưa?"
Chu Ân Tầm cứng người, ngực phập phồng vì cảm xúc bị đè nén.
"...Em ấy yêu tôi."
"Vậy cô có yêu cô ta không?"
Chu Ân Tầm mím chặt môi, không trả lời.
Triệu Lam lắc đầu, giọng điệu vẫn hờ hững như cũ: "Cô ta tránh mặt cô vì điều gì, chắc cô hiểu rõ hơn tôi."
"...Tôi không biết." Chu Ân Tầm siết chặt nắm tay, nhưng giọng nói lại run rẩy.
"Cô không biết? Hay là không dám đối mặt?"
Chu Ân Tầm mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại im bặt.
Hôm đó...
Hình ảnh đêm đó như một lưỡi dao sắc nhọn cứa qua ký ức của cô ta.
Tống Chân Chân đẩy cô ta ra, liên tục nói "Không muốn." Nhưng khi ấy, trong men say cùng với sự kích động, Chu Ân Tầm đã không dừng lại.
Sáng hôm sau, khi cô ta tỉnh lại, Tống Chân Chân đã đi mất.
Không một tin nhắn, không một cuộc gọi.
Cô ta từng nghĩ rằng đối phương chỉ giận dỗi, rồi sẽ quay lại thôi. Nhưng đã hai tuần trôi qua...
Chu Ân Tầm nuốt khan, giọng nói khàn đặc: "...Em ấy thật sự đang trốn tránh tôi sao?"
"Nếu không thì cô nghĩ gì?" Triệu Lam cười nhạt, "Một cuộc gọi cũng không bắt máy, một tin nhắn cũng không trả lời. Nếu là tôi, tôi sẽ không mất thời gian tìm kiếm lý do gì xa xôi đâu, mà sẽ trực tiếp tự hỏi bản thân mình — rốt cuộc đã làm sai điều gì."
Chu Ân Tầm đứng đó, ánh mắt trống rỗng.
Bên tai cô ta văng vẳng câu nói của Triệu Lam, như một nhát dao khoét sâu vào lòng:
—Rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Cô ta biết.
Cô ta biết rất rõ.
Nhưng cô ta không muốn thừa nhận.
Không dám thừa nhận.
Triệu Lam nhìn dáng vẻ thất thần của đối phương, không nói thêm gì nữa, chỉ nhàn nhạt bỏ đi.
Nhưng khi lướt qua Chu Ân Tầm, cô khẽ để lại một câu: "Nếu thật sự muốn tìm người, hãy dùng cách đúng đắn hơn."
Chu Ân Tầm không quay đầu lại.
Nhưng bàn tay cô ta run lên, dù cô ta cố gắng gồng mình siết chặt đến mức nào đi chăng nữa.
Cầu thang bộ của tòa nhà vắng lặng, chỉ có ánh đèn mờ hắt xuống từng bậc thang phủ một lớp sơn bóng màu xám lạnh lẽo.
Chu Ân Tầm đứng tựa lưng vào tay vịn kim loại, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
"Triệu Lam, cô nghĩ cô là ai? Cô có tư cách gì mà dạy đời tôi?"
Giọng cô ta khàn đi, pha lẫn một tia tức giận. Nhưng ngay cả chính cô ta cũng không nhận ra, cơn giận này không hướng về Triệu Lam mà là về bản thân.
Triệu Lam dừng bước, đứng cách cô ta một bậc thang, ánh mắt điềm nhiên mà sắc bén: "Tôi không dạy đời ai cả, chỉ đang nói sự thật. Nếu cô không chịu thừa nhận thì cũng chẳng sao, tự lừa mình dối người cũng là một cách sống."
Chu Ân Tầm cắn môi. Móng tay cô ta gần như cắm sâu vào lòng bàn tay. Cô ta muốn phản bác, nhưng không thể.
Tống Chân Chân đã biến mất. Không một tin tức, không một lời từ biệt.
Mọi thứ Triệu Lam nói... đều là sự thật.
Chu Ân Tầm bật cười, nhưng tiếng cười nghe méo mó, gượng gạo đến lạ thường.
"Sự thật?"
Cô ta lặp lại hai chữ ấy như thể muốn chế giễu nó.
"Không..." Chu Ân Tầm lẩm bẩm, lắc đầu, "Không thể nào... Chân Chân sẽ không rời đi như vậy. Cô nghĩ chỉ cần vài lời nhảm nhí của cô là có thể khiến tôi tin rằng Chân Chân đã rời bỏ tôi sao? Em ấy sẽ không làm vậy. Em ấy sẽ không nhẫn tâm như vậy."
Nhưng câu nói này nghe chẳng khác nào một lời tự trấn an.
Triệu Lam khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén, "Vậy cô thử gọi cho cô ấy xem?"
Chu Ân Tầm sững người.
Điện thoại. Đúng rồi, cô ta đã gọi cho Tống Chân Chân cả trăm lần. Nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng chuông dài vô tận, không ai nghe máy.
Máy sưởi đang làm việc hết công sức giữa tiết trời lạnh giá, nhưng Chu Ân Tầm lại đột nhiên cảm thấy một sự lạnh lẽo lan từ sống lưng lên đến tận đỉnh đầu.
Ngón tay cô ta run rẩy, đầu óc trống rỗng. Cô ta có thể tiếp tục tự lừa mình, nhưng sự im lặng của Tống Chân Chân đã nói lên tất cả.
Triệu Lam cúi đầu, chậm rãi chỉnh lại vạt áo khoác.
"Chu Ân Tầm, cô có thể tức giận với tôi, có thể không tin tôi. Nhưng có một điều cô cần phải hiểu—"
Cô dừng một chút, hạ giọng, nhưng từng chữ như nhát dao cứa vào suy nghĩ của Chu Ân Tầm, "Người thực sự yêu cô, sẽ không rời đi không một lời từ biệt."
Chu Ân Tầm ngước mắt lên, hơi thở rối loạn.
Cô ta muốn phản bác.
Nhưng không thể.
Không thể.
"Cô đừng ở đó nói mấy câu vô nghĩa nữa..."
Triệu Lam không vội đáp.
Cô rút điện thoại khỏi túi áo, bấm một dãy số rồi đưa màn hình về phía Chu Ân Tầm.
Tên Tống Chân Chân hiển thị trên màn hình, cùng với dòng chữ "Không thể kết nối".
Cầu thang yên ắng đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của Chu Ân Tầm đang dồn dập trong lồng ngực.
Môi cô ta run rẩy.
"Không... không thể nào. Có thể do em ấy bận. Có thể điện thoại em ấy hết pin. Có thể—"
Những lời biện hộ vụn vặt nghẹn lại nơi cổ họng khi cô ta nhìn xuống màn hình điện thoại của chính mình. Cuộc gọi chưa được bắt máy. Hàng chục tin nhắn gửi đi vẫn mãi không có hồi đáp.
Tống Chân Chân không còn ở đó nữa.
Tay vịn kim loại lạnh ngắt, nhưng chẳng lạnh bằng cơn ớn lạnh đang bò dọc sống lưng cô ta.
Triệu Lam thu điện thoại lại, bình thản nói: "Tôi đã nói rồi, người thực sự yêu cô, sẽ không rời đi không một lời từ biệt."
Dứt lời, cô xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng khuất dần sau khúc cua của cầu thang.
Chu Ân Tầm vẫn đứng đó, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt.
Bên ngoài cánh cửa cầu thang, thành phố vẫn tấp nập, nhưng trong thế giới của cô ta, tất cả như đã sụp đổ.