Trên tầng 12.
Cố Thanh Hàn bước vào phòng phục trang, đặt ly cà phê mới pha xuống bàn. Nàng không vội rời đi mà khẽ chỉnh lại tay áo, liếc nhìn bóng mình trong gương.
Ánh mắt phản chiếu trong gương không còn vẻ dịu dàng vô hại như thường ngày mà là một tia hứng thú xen lẫn khinh miệt.
Nàng biết rõ, Triệu Lam không thực sự tức giận vì vị cà phê.
Nhưng vì điều gì thì nàng cũng không muốn đoán chắc. Có lẽ là thói quen ra oai, có lẽ là muốn trêu chọc, hoặc cũng có thể... là một phép thử.
Dù là gì đi nữa, nàng vẫn thuận theo mà phối hợp.
Đôi khi, thuận theo cũng là một cách để kiểm soát tình thế.
Bên ngoài hành lang, tiếng giày cao gót vang lên nhịp nhàng trên nền đá hoa cương. Tốc độ không nhanh không chậm, xem ra, chủ nhân của nó đang có tâm trạng rất thư thái.
Cửa phòng sau đó liền mở ra, Triệu Lam bước vào, liếc nhìn ly cà phê trên bàn rồi nhấc nó lên, không chút khách sáo uống một ngụm.
Lần này, cô không nói gì.
Cố Thanh Hàn dựa vào bàn, chậm rãi hỏi: "Không ngọt quá sao?"
Triệu Lam khẽ nhướng mày, ánh mắt lười biếng nhưng giọng điệu lại mang theo một tia trêu chọc: "Tôi không thích đồ ngọt, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức từ chối một ly cà phê được pha với đầy thành ý."
Ánh mắt hai người giao nhau, trong không khí bỗng lan tràn một sự ăn ý khó diễn tả.
Cố Thanh Hàn nhìn cô, nhẹ nhàng cong môi: "Nếu tôi pha không đúng ý chị thì sao?"
Triệu Lam đặt ly cà phê xuống, chậm rãi đáp: "Thì tôi sẽ nhẫn nhịn uống cho hết, sau đó tìm cơ hội trừ điểm cô ở một chuyện khác."
"Vậy sao?" Cố Thanh Hàn khẽ cười, cúi đầu khuấy nhẹ ly cà phê của mình, "Nhưng tôi không nghĩ chị là người dễ dàng bỏ qua như vậy."
Triệu Lam hơi nghiêng đầu, ánh mắt như đang đánh giá nàng, "Còn cô? Cô có phải kiểu người dễ dàng bỏ qua không?"
Cố Thanh Hàn không lập tức trả lời. Nàng đặt muỗng xuống, nhẹ nhàng chống tay lên mặt bàn, nghiêng người lại gần hơn một chút.
"Chị nghĩ sao?"
Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau, nhưng không ai né tránh.
Ánh mắt Triệu Lam vẫn bình thản như cũ, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Tôi nghĩ... có những chuyện không thể chỉ nhìn vào bề nổi mà đánh giá được."
Cố Thanh Hàn cũng cười, chậm rãi lùi lại.
"Có lẽ vậy."
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời buổi sáng rực rỡ chiếu xuống thành phố, phản chiếu trên những ô cửa kính, nhưng bên trong căn phòng, bầu không khí lại như nhuốm một sắc màu hoàn toàn khác.
"Công việc của cô ở Trầm Hương thế nào rồi?"
"Vẫn tốt,..."
"...nhưng tôi đã mất một ngày lương hôm nay để chạy tới đây bàn việc với chị đấy."
"Vậy sao?" Triệu Lam khẽ nhếch miệng, "Thật ngại quá, tôi sẽ tặng cô một món quà thay lời tạ lỗi."
Cố Thanh Hàn nghiêng đầu: "Coi như chị cũng khá tinh tế đấy. Tôi đang rất mong chờ nó đây."
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi.
Triệu Lam nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn từ quản lý báo lịch trình quảng bá bộ phim đã được xác nhận.
Cô đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Cố Thanh Hàn, "Nghiên Vy vừa thông báo kế hoạch quảng bá sắp tới."
"Ừm hửm. Cụ thể ra sao?"
Triệu Lam nhướng mày, "Đạo diễn muốn tổ chức họp báo chính thức vào tuần sau, sau đó sẽ có vài hoạt động tuyên truyền trên các chương trình truyền hình. Tôi nghe nói cô cũng sẽ tham gia?"
Cố Thanh Hàn khẽ gật đầu: "Tôi nhận được lời mời, nhưng vẫn đang cân nhắc."
"Cân nhắc?" Triệu Lam xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, thong thả hỏi: "Cơ hội tốt như vậy, sao cô còn phải suy nghĩ?"
Cố Thanh Hàn liếc nhìn động tác của cô, tâm khẽ trùng xuống.
Nàng đặt ly cà phê xuống bàn, đầu ngón tay lướt nhẹ trên thành cốc, giọng nói như có như không: "Thật lòng mà nói, tôi cũng có hứng thú với sự kiện lần này đấy. Nhưng còn về việc có tham gia hay không... phải tùy vào tình hình nữa."
"Tôi nghĩ cô sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu."
"Chị chắc chứ?" Cố Thanh Hàn nhoẻn miệng, "Triệu ảnh hậu nè, có những thứ chị nghĩ mình biết về tôi... nhưng thực ra không phải vậy đâu."
Nàng đặt ly cà phê xuống bàn, đầu ngón tay lướt nhẹ trên thành cốc, giọng nói như có như không: "Nhưng nếu chị mong đợi, tôi có thể suy nghĩ lại."
Triệu Lam thoáng dừng lại.
Dường như ngay từ đầu, cô đã đánh giá thấp người phụ nữ này.
Cố Thanh Hàn không hề là một kẻ yếu đuối dễ bị thao túng. Nàng cũng biết cách đặt điều kiện.
Triệu Lam bật cười, ánh mắt lóe lên ý vị sâu xa.
"Cố tiểu thư, cô ngày càng thẳng thắn rồi đấy."
"Chẳng phải thẳng thắn sẽ tốt hơn sao?" Cố Thanh Hàn nhẹ nhàng cầm lấy ly cà phê của mình, chậm rãi nhấp một ngụm, "Đỡ phải vòng vo."
Triệu Lam hơi nheo mắt, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhưng ánh mắt lại trầm xuống một chút, như thể đang cân nhắc một điều gì đó mà chính cô cũng chưa xác định rõ.
Câu nói này...
Là một lời trêu chọc đơn thuần, hay là một ẩn ý sâu xa?
"Không ngờ cô lại là kiểu người thú vị hơn tôi nghĩ."
"Thật sao?" Cố Thanh Hàn nhẹ nhàng cầm lấy ly cà phê của mình, chậm rãi nhấp một ngụm.
"Vậy thì mong chị đừng thất vọng."
Triệu Lam không vội trả lời, chỉ chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, ngón tay mảnh mai khẽ tựa vào cằm, giọng nói đầy vẻ bâng quơ: "Tôi rất hiếm khi thất vọng về những điều khiến mình cảm thấy hứng thú."
Cố Thanh Hàn im lặng trong thoáng chốc, rồi nhẹ nhàng đặt ly xuống.
Nàng chậm rãi bước đến, cúi người nhặt lên một sợi tóc vương trên vai áo Triệu Lam, nhẹ nhàng phủi đi, động tác vô cùng tự nhiên.
"Chị không lo sao?" Giọng nàng mềm mại, nhưng mang theo một tầng ý nghĩa khó nắm bắt.
Triệu Lam khẽ nghiêng đầu, không né tránh cử chỉ của nàng, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.
"Lo gì chứ?"
Cố Thanh Hàn nhẹ giọng đáp: "Lo rằng mọi thứ không diễn ra theo kỳ vọng của chị."
"Phải đợi xem kết quả thế nào đã..." Triệu Lam bật cười, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn ghế, "Tôi ngược lại rất mong chờ vào màn trình diễn của cô."
Cố Thanh Hàn bật cười, "Chị làm tôi áp lực quá trời."
"Chill đi."
Bỗng nhiên—
RẦM!
Một tiếng động lớn vang lên khiến cả hai đồng loạt quay đầu.
Cánh cửa phòng vừa bị ai đó đẩy mạnh đến mức suýt bật ra khỏi bản lề.
Một nhân viên hậu cần hổn hển thò đầu vào, vẻ mặt đầy khẩn trương: "Xin lỗi hai vị... nhưng mà... có ai để quên hộp cơm trong phòng phục trang này không ạ?"
Cố Thanh Hàn nhíu mày.
Triệu Lam nhàn nhạt hỏi: "Hộp cơm gì?"
Nhân viên kia nuốt nước bọt, chỉ tay về phía chiếc bàn gần cửa sổ.
"À... cái hộp cơm màu hồng, có in hình hoạt hình... Ưm, hình như là mèo Hello Kitty?"
Không gian chợt im lặng.
Triệu Lam quay sang nhìn Cố Thanh Hàn.
Cố Thanh Hàn cũng nhìn lại cô, sắc mặt bình tĩnh nhưng tai hơi đỏ lên.
Nhân viên hậu cần liếc qua liếc lại giữa hai người, dè dặt nói tiếp: "Bọn em sợ đồ ăn để lâu sẽ hỏng, nên nếu ai bỏ quên thì nhớ mang đi luôn ạ..."
Không khí vốn căng thẳng bỗng chốc sụp đổ.
Triệu Lam chậm rãi nhếch môi, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy ẩn ý: "Không ngờ Cố tiểu thư còn thích những thứ đáng yêu như vậy."
Khoé môi Cố Thanh Hàn giật giật, vội vã nâng ly cà phê lên che đi biểu cảm của mình.
"Hình Hello Kitty không phải của tôi, nhưng hộp cơm thì đúng là của tôi."
Triệu Lam cầm nó lên xem, vẻ mặt giả vờ ngây ngốc, "Vậy hả? Không biết là ai đã chọn cái hộp này đây ta?"
Cố Thanh Hàn không đáp, chỉ thản nhiên đứng dậy, đi đến giật lại hộp cơm từ tay cô.
Hộp cơm này, là tối qua Cố Tiểu Mạc đi siêu thị mua một đống sticker về dán vào. Sáng nay con bé nhất quyết muốn nàng mang theo.
Cái trò này, chắc chắn do nhỏ Tần Dư bày ra chứ không ai.
Nàng mở nắp ra, bên trong là cơm trứng cuộn cắt gọn gàng, bên cạnh còn có một quả cà chua bi nhỏ được xếp thành hình trái tim.
Triệu Lam nhìn chằm chằm một lúc, sau đó bật cười.
Cố Thanh Hàn vẫn điềm nhiên đóng nắp hộp lại, không nhanh không chậm bỏ vào túi xách, sau đó nhìn nhân viên hậu cần: "Cảm ơn đã nhắc, tôi sẽ mang đi."
Nhân viên hậu cần vội vàng gật đầu rồi chuồn mất.
Cửa phòng đóng lại.
Triệu Lam nhìn nàng, đáy mắt lộ rõ sự thích thú.
"Cô tự làm?"
Cố Thanh Hàn chỉnh lại túi xách, gật đầu: "Không thể để bụng đói khi bàn chuyện quan trọng."
Triệu Lam khẽ cong môi, cầm ly cà phê lên uống một ngụm.
"Cô đúng là biết cách khiến người khác bất ngờ."
Cố Thanh Hàn nghiêng đầu, ánh mắt có chút trêu chọc: "Chẳng lẽ chị nghĩ tôi chỉ biết đọc kịch bản và thở thôi à?"
Triệu Lam đặt ly cà phê xuống bàn, cười nhẹ: "Không. Tôi chỉ không ngờ một người như cô lại có hộp cơm Hello Kitty thôi."
"..."
Cố Thanh Hàn nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên cúi xuống túi xách, lấy ra một chiếc nĩa nhỏ, đặt lên bàn.
"Sẵn tiện, nếu chị muốn ăn thử thì cứ tự nhiên."
Triệu Lam: "..."
Một lát sau—
"Đùa thôi, tôi không chia đâu."
Triệu Lam bật cười, ánh mắt đầy vẻ thích thú nhìn nàng.
Cố Thanh Hàn cầm túi xách, định rời đi thì chợt nghe Triệu Lam thản nhiên cất giọng: "Còn cô thì sao?"
Cố Thanh Hàn hơi khựng lại, quay đầu: "Hửm?"
"Trong mắt cô... tôi là người như thế nào?"
Cố Thanh Hàn ngẩn ra.
Nàng không ngờ Triệu Lam lại đột nhiên hỏi như vậy.
Câu hỏi này nghe có vẻ đơn giản, nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người phụ nữ trước mặt, nàng lại cảm thấy khó trả lời một cách kỳ lạ.
Nàng có nên trả lời thật không? Hay chỉ cần đùa cợt cho qua chuyện?
Dường như Triệu Lam không đặt nặng câu trả lời, nhưng Cố Thanh Hàn vẫn có một cảm giác mơ hồ rằng cô đang thử mình.
Nàng khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ suy tư, rồi lắc đầu chề môi: "Chị là người phụ nữ xấu xa nhất mà tôi từng gặp."
Triệu Lam nhướng mày, ý cười trên môi càng sâu: "Thế hả? Tôi xấu xa hồi nào? Tôi đâu có đi đồn ra ngoài chuyện cô mang hộp cơm hình Hello Kitty đi làm đâu?"
Cố Thanh Hàn suýt thì vấp chân. Nàng tức đến đỏ cả tai, trừng mắt nhìn cô: "Tôi không có nói chuyện đó!!!"
Triệu Lam tựa vào thành ghế, vẻ mặt đầy vẻ vô tội: "Vậy chứ cô đang ám chỉ điều gì?"
Cố Thanh Hàn hừ một tiếng, ánh mắt đầy trách móc: "Chị bắt tôi đợi trong này bao lâu rồi chị biết không?"
Triệu Lam thoáng trầm mặc, đầu ngón tay khẽ siết chặt chiếc nhẫn trên tay. Câu hỏi của Cố Thanh Hàn không có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt nàng nhìn cô — một ánh mắt chờ đợi, hoặc có lẽ là dò xét — khiến cô bất giác cảm thấy bị nhìn thấu.
Lẽ ra cô có thể né tránh, có thể đáp lại bằng một câu đùa cợt hoặc một lời bông đùa vô thưởng vô phạt, nhưng không hiểu sao, vào khoảnh khắc này, cô lại không muốn làm vậy. Có lẽ là vì sự mệt mỏi tích tụ suốt cả buổi sáng, hoặc có lẽ là vì người trước mặt không phải ai khác, mà chính là Cố Thanh Hàn.
Triệu Lam nghiêng đầu nhìn nàng, cuối cùng vẫn chọn nói thật.
"Tôi có một số chuyện cần giải quyết..."
"...với Chu Ân Tầm."
Không khí chợt yên lặng trong chốc lát.
Một tia khó chịu xẹt qua đáy mắt Cố Thanh Hàn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã giấu đi cảm xúc đó, đảo mắt nhìn cô rồi thản nhiên chuyển chủ đề.
"Tôi đã phải leo thang bộ 12 tầng lận đó."
Triệu Lam bật cười, nhún vai: "Thì tôi cũng đi bộ giống cô thôi mà."
"Nếu tôi mà gục ở đây, chị nhớ dựng bia tưởng niệm cho tôi đó!"
Triệu Lam nhìn nàng, đáy mắt ánh lên ý cười. Cô không nói gì thêm, chỉ chậm rãi cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm.
Cố Thanh Hàn nhìn cô một lúc, rồi lặng lẽ siết chặt quai túi xách. Nàng không biết mình đang cảm thấy điều gì — có lẽ là bất mãn, có lẽ là thứ gì đó phức tạp hơn. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không hỏi thêm.
Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống thành phố. Nhưng bên trong căn phòng này, có một thứ cảm xúc mơ hồ hơn cả nắng sớm.