Cơn gió đêm thổi nhẹ qua ban công rộng rãi, mang theo chút hơi lạnh phảng phất hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí. Dưới ánh đèn vàng dịu, bóng dáng Cố Thanh Hàn hiện lên vừa thanh mảnh vừa cô tịch.
Nàng đứng bên cạnh lan can bằng kính, một tay đặt hờ lên mép cốc trà vẫn còn hơi ấm, tay kia buông lỏng bên váy, những ngón tay thon dài khẽ siết lại rồi nhanh chóng buông ra.
Mái tóc dài buông rũ qua vai, đôi mắt trong trẻo nhưng sâu không thấy đáy phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ những tòa cao ốc phía xa. Ánh đèn thành phố như một dải ngân hà trải dài, nhưng giữa khung cảnh ấy, Cố Thanh Hàn lại mang một vẻ tĩnh lặng đến lạ.
Nàng không quay đầu lại, nhưng dường như đã sớm cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tư Đằng. Lặng lẽ, nàng đưa tay cầm cốc trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Sự im lặng giữa họ kéo dài thêm một chút nữa trước khi Thẩm Tư Đằng khẽ híp mắt, giọng trầm thấp cất lên: "Em vẫn giữ thói quen này à?"
Cố Thanh Hàn thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh, nàng đặt cốc trà xuống, quay sang nhìn hắn, môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
"Trà bạn em vừa mang qua tặng hồi chiều, anh có muốn nếm thử không?"
Thẩm Tư Đằng đứng tựa nhẹ vào lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc nhưng không châm lửa. Hắn nhìn bóng dáng thon gầy của Cố Thanh Hàn đứng cách đó vài bước, ánh mắt mang theo ý dò xét xen lẫn chút bất mãn khó tả.
"Em không có gì muốn nói với anh sao?" Hắn chủ động lên tiếng trước, dù có đè nén nhưng vẫn không che giấu được sự không vui.
Cố Thanh Hàn thoáng ngước lên, đôi mắt trong trẻo ánh lên tia nghi hoặc, nhưng rồi nhanh chóng lộ ra vẻ áy náy như thể nàng vừa nhớ ra điều gì.
"Ý anh là chuyện lúc sáng sao?" Nàng đặt tách trà xuống bàn, hơi nghiêng đầu, giọng điệu mang theo chút khó xử. "Anh cũng biết, lúc đó em chỉ định pha cho chị ấy một ly cà phê ngon hơn thôi..."
Một câu nói nhẹ nhàng, không hề đổ lỗi cho Triệu Lam, nhưng lại khéo léo gợi lên hình ảnh nàng bị đối xử bất công.
Thẩm Tư Đằng cau mày.
"Triệu Lam vẫn luôn như vậy sao?" Hắn đột ngột hỏi, ánh mắt quan sát phản ứng của Cố Thanh Hàn.
Nàng hơi chớp mắt, như đang do dự xem có nên nói thật hay không. Nhưng sau đó, nàng chỉ khẽ cười, giọng nói vẫn ôn nhu như nước: "Chị ấy không phải người dễ mềm lòng... Em cũng quen rồi."
Lời nói không trực tiếp phàn nàn, nhưng lại mang theo chút chua xót ẩn nhẫn, giống như nàng thực sự đã chịu ấm ức không ít.
Ánh mắt Thẩm Tư Đằng trầm xuống.
"Hừ, cô ấy rõ ràng không coi em ra gì." Hắn bước đến gần hơn, giọng mang theo chút tức giận. "Em không cần nhẫn nhịn như vậy. Triệu Lam không phải người dễ đối phó, nếu cứ mềm lòng, cuối cùng người thiệt chỉ có em."
Cố Thanh Hàn rũ mắt, ngón tay lướt nhẹ trên thành tách trà, như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, nàng nhẹ nhàng thở dài, giọng nói có chút buồn bã: "Chắc chị ấy chỉ đang không vui..."
Một câu nói đơn giản, chẳng hề trách cứ, nhưng lại khéo léo tạo ra hình ảnh nàng dịu dàng, nhẫn nhịn, thậm chí có chút yếu đuối trước mặt Thẩm Tư Đằng.
Hắn nhíu mày, càng nhìn nàng lại càng thấy thương tiếc.
"Em lúc nào cũng hiền lành như vậy. Nhưng có những người không đáng để em nhẫn nhịn." Hắn nhẹ giọng trách móc, nhưng lại vô thức đưa tay xoa nhẹ lên tóc nàng, động tác cưng chiều như đang dỗ một con mèo ngoan.
Cố Thanh Hàn hơi cúi đầu, để mặc hắn chạm vào mái tóc mình.
"Em không muốn làm lớn chuyện..." Giọng nàng khẽ khàng, như một làn nước chảy nhẹ qua tâm trí hắn. "Dù sao thì, chị ấy cũng là nữ chính... Nếu em không nhịn một chút, sao có thể tiếp tục làm việc chung?"
Một câu nói đơn giản, nhưng lại ẩn chứa nhiều tầng nghĩa.
Thẩm Tư Đằng híp mắt, giọng điệu lơ đãng nhưng ánh nhìn lại đầy dò xét: "Trong quá trình quay phim, em thấy thế nào?"
Cố Thanh Hàn thoáng khựng lại, như thể không ngờ hắn sẽ hỏi về chuyện này. Một lát sau, nàng cười nhạt, ngón tay khẽ lướt trên thành tách trà.
"Chị ấy rất chuyên nghiệp, cũng rất nghiêm túc."
Một lời khen, nhưng lại chẳng mang theo chút ấm áp nào.
Thẩm Tư Đằng nhướng mày, ánh mắt đanh lại, "Ý em là gì?"
Cố Thanh Hàn mím môi, như thể đang do dự xem có nên nói tiếp hay không. Nàng nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu có chút chần chừ: "Không có gì đâu... Chắc do em nghĩ nhiều thôi. Chị ấy vốn dĩ là nữ chính, có yêu cầu cao cũng là chuyện bình thường."
Lời nói nhẹ nhàng, không oán trách, nhưng lại vô tình tạo ra sự đối lập giữa địa vị của hai người—Triệu Lam là nữ chính, còn nàng thì không.
Thẩm Tư Đằng im lặng, sắc mặt tối lại một chút. Hắn đương nhiên hiểu rõ Triệu Lam. Cô là người không dễ thỏa hiệp, thậm chí còn có chút kiêu ngạo và cứng nhắc. Cố Thanh Hàn lại mềm mại hơn, biết điều hơn, chắc chắn nàng đã chịu không ít áp lực.
"Triệu Lam đã làm gì em?" Ánh mắt Thẩm Tư Đằng có phần mất kiên nhẫn, mang theo chút bất mãn khó nhận ra.
Cố Thanh Hàn lập tức lắc đầu, cười nhẹ như muốn xoa dịu hắn.
"Không đến mức làm khó... Chỉ là..." Nàng khẽ cắn môi, đôi mắt hơi dao động.
Thẩm Tư Đằng nhìn nàng một lúc lâu. Chính phản ứng này lại càng khiến hắn tin rằng nàng không muốn nói ra sự thật, hoặc có điều gì đó khó xử.
"Em có biết, nếu em không nói rõ, anh sẽ tự suy đoán không?" Hắn chậm rãi lên tiếng, giọng điệu như vô tình nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm.
Cố Thanh Hàn khẽ cụp mắt xuống, đôi hàng mi dài run run, mang theo vẻ yếu đuối vô cùng tự nhiên. Một lát sau, nàng cười nhạt, giọng nói khẽ khàng: "Cũng không phải chuyện gì lớn... Chỉ là có một vài cảnh, chị ấy nhập tâm quá mức. Em không theo kịp, nên có chút áp lực."
"Áp lực?" Thẩm Tư Đằng nheo mắt, lặp lại từ này như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
"Ừm, dù sao chị ấy cũng là đàn chị, lại là người có địa vị cao hơn..." Nàng nhẹ giọng nói tiếp, nụ cười mang theo chút bất lực. "Có đôi lúc em nghĩ, có lẽ mình thật sự không xứng đứng cạnh chị ấy trong bộ phim này."
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến lòng tự tôn của Thẩm Tư Đằng bị khơi gợi.
Không xứng?
Là ai nói nàng không xứng?
Hắn nhìn nàng thật sâu, trong lòng dâng lên nỗi bất mãn khó tả.
Đúng, Triệu Lam từng là nữ thần của Thẩm Tư Đằng. Với hắn mà nói, hào quang của người phụ nữ này chưa bao giờ vụt tắt. Nhưng trong lòng hắn hiện tại, Cố Thanh Hàn cũng chẳng hề kém cạnh ai. Nếu phải chọn giữa nàng và Triệu Lam, người khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn, rõ ràng là Cố Thanh Hàn.
Hắn nhớ lại khoảng thời gian trước, khi mới quen nàng. Khi đó, nàng dịu dàng ngoan ngoãn, chưa từng khiến hắn phải bận tâm. Nhưng bây giờ... nàng lại tỏ ra e dè khi nhắc đến Triệu Lam?
Vậy nên... nàng thật sự cảm thấy bị lép vế khi làm việc cùng Triệu Lam sao?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thẩm Tư Đằng.
Nếu Triệu Lam quá chói mắt, vậy thì chỉ cần khiến ánh sáng của cô ta lu mờ đi là được.
Hắn khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc nàng, giọng nói chậm rãi mà đầy ẩn ý: "Không sao đâu, anh sẽ giúp em lấy lại những gì thuộc về em."
Cố Thanh Hàn ngước lên nhìn Thẩm Tư Đằng, hàng mi cong vút khẽ run. Đôi mắt trong veo như phản chiếu ánh đèn thành phố, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa một tia sáng khó lường.
Vào đúng quỹ đạo rồi đấy.
Nàng khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: "Em vẫn luôn tin anh."
Thẩm Tư Đằng ôn nhu cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán nàng, "Thời gian này Triệu Lam không quay phim, thường xuyên ở nhà, anh buộc phải hạn chế đến gặp em."
Cố Thanh Hàn hơi mím môi, rồi nhẹ giọng đáp: "Không sao. Chỉ cần là người em để tâm... thì dù có chút khó chịu, em cũng không so đo."
Câu nói này như giọt nước thấm vào lòng, khiến tâm trạng Thẩm Tư Đằng bất giác dịu lại.
Nàng chưa từng trách hắn, cũng chưa từng khiến hắn mất mặt. So với Triệu Lam luôn chống đối hắn, Cố Thanh Hàn lại hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Thẩm Tư Đằng vươn tay, khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của nàng, động tác có chút cưng chiều: "Vẫn là em hiểu anh nhất."
Nói rồi, hắn bất ngờ đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
"Anh không để em bị ức hiếp đâu."
"A Đằng..." Ánh mắt Cố Thanh Hàn thoáng dao động, nhưng chỉ là thoáng qua. Nàng khẽ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng như tơ lụa: "Anh vẫn luôn quan tâm em như vậy..."
Hàng mi dài của nàng run run, đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng hắn. "Có anh ở đây, em thật sự cảm thấy rất yên tâm."
Thẩm Tư Đằng nhìn nàng, bất chợt cảm thấy một cảm giác quen thuộc. Giống như những năm tháng trước kia, nàng luôn dựa vào hắn, tin tưởng hắn, không chút phòng bị.
Hắn bỗng thấy lòng mềm xuống.
"Tất nhiên rồi." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, ánh mắt trầm xuống đầy cưng chiều, "Em chỉ cần an tâm làm tốt công việc của mình. Chuyện khác cứ để anh lo."
Cố Thanh Hàn im lặng trong giây lát, rồi bất giác tựa đầu lên vai hắn, động tác nhẹ nhàng như thể vô thức tìm kiếm một chút an ủi.
Thẩm Tư Đằng ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo nàng, vỗ về như thể đang dỗ dành.
"Ngoan, có anh ở đây."
"Dạ." Cố Thanh Hàn kéo nhẹ khóe miệng.