Từ Địch Thành Yêu

Chương 58: Những Kẻ Gặm Nhắm Quá Khứ



Sau khi tan làm ở quán cà phê, Cố Thanh Hàn không vội về thẳng nhà mà ghé qua một tiệm sách cũ. Nó từng là chốn thiên đường của nàng, nơi nàng tìm đến sau mỗi ngày dài mỏi mệt.

Hồi còn đi học, Cố Thanh Hàn không có nhiều bạn. Sự trầm lặng và vẻ ngoài quá mức hiền lành khiến nàng trở thành kẻ lạc lõng giữa đám đông. Những lời xì xào bàn tán sau lưng, những trò đùa ác ý trong giờ giải lao, những ánh mắt dò xét mỗi khi nàng bước vào lớp—tất cả đều khiến nàng thấy nghẹt thở. Khi không thể chịu nổi nữa, nàng sẽ chạy trốn đến đây.

Tiệm sách nằm nép mình trong một con phố nhỏ, không có biển hiệu hào nhoáng, chỉ có một tấm bảng gỗ đã bạc màu với nét chữ viết tay cũ kỹ. Bên trong, không gian ngập trong mùi giấy cũ và gỗ đàn hương thoang thoảng. Những kệ sách cao chạm trần, chất đầy những cuốn sách đã ố vàng theo năm tháng. Một chiếc quạt trần quay chậm rãi, phát ra những âm thanh cọt kẹt nhẹ như đang ngân lên giai điệu của thời gian.

Ở đây, không có sự ồn ào của phố thị, không có những ánh đèn rực rỡ đến chói mắt. Chỉ có tiếng lật sách khe khẽ, tiếng mưa rơi ngoài hiên vào những ngày trời trở gió, và một khoảng không yên tĩnh đủ để con người ta thu lại vào thế giới của riêng mình.

Ngày ấy, nàng hay ngồi trong góc khuất nhất của tiệm, ôm một cuốn sách xỉn màu mà đọc suốt hàng giờ. Chủ tiệm, một bà lão tóc bạc, chưa bao giờ hỏi tại sao một cô gái trẻ như nàng lại dành quá nhiều thời gian ở đây. Bà chỉ lặng lẽ rót cho nàng một ly trà thảo mộc, như một sự ngầm thừa nhận rằng nàng thuộc về nơi này.

Nhưng rồi, nàng cũng rời đi. Giống như mọi thứ trong đời, tiệm sách này dần trở thành một góc ký ức bị bụi thời gian phủ lên.

Hôm nay, khi đẩy cánh cửa gỗ đã sờn, nàng có cảm giác như vừa bước vào một không gian hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Phố xá ngoài kia vẫn ồn ào, tấp nập. Những tòa nhà kính vẫn sáng rực dưới ánh đèn neon, nhưng ở đây, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ngày nàng rời đi.

Cố Thanh Hàn đưa tay chạm vào gáy một cuốn sách cũ, nhẹ đến mức như sợ làm nó rơi khỏi dòng chảy thời gian của riêng nó. Một nỗi hoài niệm mơ hồ trỗi dậy trong lòng, vừa ấm áp, vừa lạnh lẽo.

Khi Cố Thanh Hàn còn đang lướt tay qua những gáy sách cũ, một giọng nói trầm khàn quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.

"Lâu lắm rồi cháu mới ghé lại."

Nàng quay đầu, bắt gặp ánh mắt hiền hòa của bà lão chủ tiệm. Thời gian đã để lại nhiều dấu vết hơn trên khuôn mặt bà, nhưng dáng vẻ vẫn y như trong ký ức của nàng—lặng lẽ, trầm tĩnh, như thể cả cuộc đời này chỉ gắn với từng trang sách cũ.

"Dạo này công việc bận quá, nên con không có dịp ghé qua." Cố Thanh Hàn khẽ cười, đặt cuốn sách vừa chọn lên bàn gỗ. Ánh mắt nàng vô tình lướt qua vật thể trên đôi bàn tay nhăn nheo, chi chít vết đồi mồi đang run rẩy của bà cụ—một tách trà thảo mộc như thói quen năm nào.

"Ta còn tưởng cháu đã quên mất nơi này."

Cố Thanh Hàn lặng người không đáp. Nàng đích thực không nhớ đến sự tồn tại của nó trong khoảng thời gian dài.

Như quên chính con người nàng năm xưa vậy.

"Vậy hôm nay có phải là một ngày mệt mỏi không?"

Cố Thanh Hàn im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng đón lấy ly trà ấm trong tay. Nàng không trả lời trực tiếp, chỉ khẽ thở dài: "Cũng không hẳn. Chỉ là... đôi khi con muốn tìm lại chút gì đó của ngày trước."

Bà lão từ tốn gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ thấu hiểu.

"Những kẻ yêu sách thường là những kẻ mang trong lòng nhiều suy tư. Nhưng cháu biết không—sách có thể giữ ký ức, nhưng người thì không thể mãi mãi sống trong quá khứ."

"Con không nghĩ mình sống trong quá khứ,..." Nàng bật cười, lắc nhẹ đầu: "...chỉ là... muốn tìm lại một phần của bản thân mà con đã để quên ở đâu đó."

Bà lão nhìn nàng hồi lâu, rồi chậm rãi đáp: "Nếu vậy, cháu cứ tự nhiên. Ở đây vẫn như cũ, không thay đổi gì cả."

Cố Thanh Hàn siết nhẹ tách trà trong tay, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Dường như, có những thứ dù năm tháng trôi qua vẫn không hề đổi thay—như mùi trà thảo mộc thoang thoảng, như tiếng giấy lật khe khẽ, và như sự bình yên hiếm hoi mà nàng chỉ có thể tìm thấy ở nơi này.

Nhưng sự thay đổi bên trong con người lại là thứ có muốn phủ nhận cũng không được.

Nàng đứng trước giá sách, lật từng trang giấy đã ngả màu thời gian, nhưng tâm trí lại không hoàn toàn đặt vào những con chữ.

Cuộc gặp với Thẩm Tư Đằng vào tối qua vẫn khiến nàng bận tâm.

Điện thoại trong túi khẽ rung. Cố Thanh Hàn thả quyển sách lên kệ, cho tay vào túi quần lấy điện thoại ra xem, trên màn hình là một tin nhắn ngắn gọn:

"Cô có diễn hơi quá không?"

Nàng không trả lời ngay, chỉ khẽ cong môi, ngón tay vô thức lật dở một trang sách.

Diễn quá ư? Không hẳn. Vì rõ ràng, có người còn nhập vai hơn cả nàng.

Lại một tin nhắn được gửi đến:

"Đừng đi quá giới hạn."

Cố Thanh Hàn liếc nhìn, ngón trỏ miết nhẹ mặt giấy sần sùi. Chưa tới ba giây sau, nàng đã ấn tắt điện thoại.

"Chuyện này... tôi không thể nói trước được."

Một cơn gió nhẹ luồn qua khe cửa, lay động những mẩu giấy ghi chú cũ kỹ trên quầy thu ngân. Tiệm sách tĩnh lặng, mùi giấy cũ quện lẫn hương trà thoang thoảng từ góc quán nhỏ phía sau.

Cố Thanh Hàn khẽ dựa vào giá sách, mắt dừng trên một tựa sách quen thuộc nhưng chẳng buồn lấy xuống.

Có những lúc, nàng tự hỏi mình thực sự đang làm gì.

Lựa chọn này là đúng hay sai? Có đáng để tiếp tục không?

Không phải nàng chưa từng do dự. Không phải nàng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ. Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn đi theo con đường này, từng bước một, như thể đã không còn lối lui.

Vậy rốt cuộc là nàng đang trả thù hay đang thử chứng minh điều gì?

Cố Thanh Hàn không rõ nữa.

Có những cảm xúc phức tạp đến mức ngay cả bản thân cũng không thể lý giải. Như nỗi cô đơn len lỏi trong những đêm khuya, như cảm giác trống rỗng sau mỗi lần màn diễn kết thúc.

Có đôi khi, nàng thấy mình chẳng khác gì những trang sách cũ trên giá—bị người ta lật giở, đọc qua rồi đặt xuống, không ai thực sự muốn giữ lại.

Có những người luôn nghĩ mình đang làm chủ cuộc chơi, nhưng lại quên rằng khi bước vào ván cờ, ai cũng sẽ có lúc bị chi phối.

Mà nàng, có lẽ cũng chẳng phải ngoại lệ.

Cố Thanh Hàn đứng đó thêm một lát, rồi lặng lẽ rời đi.

Bên ngoài cửa tiệm, phố xá về đêm vẫn nhộn nhịp, những ánh đèn neon hắt xuống mặt đường một thứ sắc màu rực rỡ mà hư ảo. Dòng người lướt qua nhau, vội vã như thể không ai thực sự thuộc về nơi này.

Cũng giống như vậy, có những người cứ ngỡ sẽ mãi ở cạnh mình, nhưng khi ngoảnh đầu lại, họ đã rời đi từ lúc nào không hay.

Cố Thanh Hàn nghĩ đến Triệu Lam.

Còn ở một nơi khác trong thành phố, Chu Ân Tầm đang nghĩ đến một người mà cô đã từng nắm giữ trong tay nhưng lại đánh mất.

Đêm nay, không chỉ có một người lật lại những trang ký ức cũ.

Giữa lòng thành phố hoa lệ, có kẻ bước đi giữa những con đường tĩnh lặng, mang theo nỗi ám ảnh về quá khứ chưa kịp nguôi ngoai.

Chu Ân Tầm lặng người trước cánh cửa căn hộ quen thuộc, trong lòng cảm xúc ngổn ngang rối bời. Cô đã thử gọi điện hàng chục lần, nhắn tin cũng không có hồi âm, chỉ nhận lại sự im lặng tuyệt đối.

Rốt cuộc, nàng có thể đi đâu được đây?

Không biết đã qua bao lâu, hai chân Chu Ân Tầm cũng đã mỏi nhừ, nhưng vẫn không có sự thay đổi kỳ tích nào xảy ra cả.

Chẳng lẽ, những lời Triệu Lam nói... là thật?

Cô rũ mắt xuống, cảm thấy lòng mình lúc này vừa bức rức vừa nặng trịch, như thể bị thứ gì đó đè nén đến nghẹt thở.

Trước nay, cô chưa từng như vậy.

Chu Ân Tầm ảo não trở lại trong xe, khởi động máy rồi nhấn ga đi khỏi.

Trong lúc lái xe vô định trên đường, một ký ức bất chợt ùa về trong đầu cô—trước khi dọn đến căn nhà hiện tại, Tống Chân Chân từng sống ở một nơi khác, một căn hộ nhỏ ở ngoại ô, nơi nàng luôn nói rằng có ánh nắng rất đẹp vào buổi sáng.

Chu Ân Tầm giật mình, lập tức đổi hướng, phóng xe về phía căn hộ.

Nơi đó, chính là hy vọng cuối cùng của cô.

...

Bầu không khí xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng đặt chân đến nơi này?

Một câu hỏi chợt lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt như cách mà một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời.

Rảo bước trên con phố dài, từng cơn gió lạnh lùa qua khiến Chu Ân Tầm khẽ rùng mình. Trái tim cô đập nhanh hơn khi khoảng cách dần thu hẹp. Cô không biết mình mong đợi điều gì—một dấu vết nhỏ nhoi, một bóng dáng quen thuộc hay chỉ là sự xác nhận rằng mình đã đến quá muộn.

Chu Ân Tầm đứng lặng trước cánh cửa căn hộ trống rỗng, ánh mắt dừng lại ở lớp bụi mỏng phủ trên tay nắm cửa.

Cánh cửa gỗ vẫn còn đó, nhưng hoen ố hơn trước. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm cả hành lang, như thể nơi này đã bị lãng quên từ lâu.

Cô không bước vào ngay, chỉ đứng đó rất lâu, như thể đang chờ đợi một ai đó ra mở cửa cho mình—giống như bao lần trước đây.

"Chị lại về trễ rồi. Đói không? Em nấu sẵn đồ ăn rồi này."

Tiếng nói mềm mại của Tống Chân Chân như vọng về từ một nơi xa xôi nào đó. Nàng lúc nào cũng vậy, chưa bao giờ phàn nàn dù Chu Ân Tầm luôn lấy công việc làm cái cớ để trì hoãn những cuộc hẹn của cả hai. Chỉ cần cô quay về, Tống Chân Chân sẽ luôn mỉm cười, sẽ luôn dịu dàng như thế, cứ như chẳng có gì có thể khiến nàng buông tay.

Chu Ân Tầm đã từng tin rằng mình chẳng cần phải làm gì cả, tình yêu của Tống Chân Chân vốn luôn ở đó, không đổi thay.

"Chị có từng yêu em không?"

Một đêm nào đó, khi rượu đã ngấm vào người, Tống Chân Chân bất ngờ hỏi cô câu ấy.

Chu Ân Tầm bật cười, nửa say nửa tỉnh: "Sao em lại hỏi vậy? Không phải em vẫn luôn ở bên tôi sao?"

Tống Chân Chân nhìn cô rất lâu, rồi khẽ cười. Nụ cười ấy không còn sáng rực như mọi khi, mà chỉ nhàn nhạt, như thể nàng đã sớm đoán trước câu trả lời này.

Lúc đó, Chu Ân Tầm không hề để tâm.

Mãi đến sau này, khi đứng trước căn hộ trống không này, cô mới nhận ra.

Tống Chân Chân chưa từng thuộc về cô. Nàng chỉ đơn thuần chờ đợi. Và khi không còn hy vọng nữa, nàng sẽ rời đi.

Mà lần này, nàng thật sự đã rời đi rồi.

Dù không muốn tin, nhưng khi nhìn hộp thư bên dưới phủ đầy bụi bặm, một nỗi bất an lạnh lẽo len lỏi vào lòng Chu Ân Tầm.

Mỗi một lá thư chưa mở là một dấu chấm câu khẳng định nàng chưa từng trở lại đây.

Tống Chân Chân thực sự đã biến mất.

Cô bần thần bước vào tòa nhà, dùng chút quan hệ để nhờ bảo vệ mở cửa.

Vừa đẩy cửa vào, một cơn gió nhẹ lùa qua, cuốn theo mùi bụi mốc. Không khí bên trong đặc quánh, nặng nề đến khó thở.

Chu Ân Tầm bước vào, ánh mắt chầm chậm lướt qua từng ngóc ngách.

Tất cả đều quen thuộc, nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bàn ghế vẫn ở đó, nhưng trên mặt bàn phủ một lớp bụi mỏng. Một tách trà đã khô cạn từ lâu nằm trơ trọi bên cạnh một quyển sách đang đọc dở.

Trên ghế sofa, một chiếc khăn mỏng bị bỏ quên, vắt hờ hững bên tay vịn. Trên cửa tủ lạnh, vài mẩu giấy ghi chú vẫn còn đó, nét chữ mềm mại của nàng đã phai nhạt theo thời gian.

Tất cả những thứ này đều chứng minh rằng nàng từng sống ở đây, từng trải qua những ngày tháng yên bình, nhưng bây giờ... tất cả chỉ còn lại là dấu vết của quá khứ.

Ngón tay Chu Ân Tầm khẽ run khi lật từng trang sách trên bàn, rồi ánh mắt bất chợt dừng lại ở một góc mép giấy, nơi có một dòng chữ nhỏ, viết bằng nét bút nguệch ngoạc quen thuộc:

"Có lẽ... mình nên rời đi?"

Một dòng chữ ngắn ngủi nhưng đủ khiến trái tim cô nhói lên.

Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân vang lên.

Chu Ân Tầm giật mình, vội quay đầu. Một người hàng xóm trung niên đang đứng gần đó, ánh mắt thoáng do dự rồi cất giọng: "Cô là bạn của Tiểu Tống à?"

Chu Ân Tầm gật đầu: "Bác có biết cô ấy đã đi đâu không?"

Người hàng xóm mờ mịt lắc đầu: "Không rõ. Nhưng trước khi đi, cô ấy có gửi nhờ tôi một bức thư, dặn nếu cô đến tìm thì đưa cho cô."

Thì ra nàng từng ghé qua đây. Nhưng tại sao chỉ là ghé qua mà không hề bước vào nhà?

"Lúc Chân Chân đưa cho bác bức thư này, biểu hiện của cô ấy thế nào?"

Người này lại lắc đầu: "Tiểu Tống không trực tiếp đưa nó cho tôi."

"Sao cơ?" Chu Ân Tầm nhíu mày, "Vậy người đó là ai?"

"Để tôi nhớ lại coi..." Ông ấy trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, vê mặt mờ mịt, "Chỉ nghe nói là một người bạn cũ, nhưng trông lạ lắm. Lúc Tiểu Tống còn ở đây chưa từng thấy người này ghé qua lần nào."

Chu Ân Tầm đón lấy phong thư từ tay ông ấy. Giấy không dày, có lẽ chỉ có một tờ bên trong.

Tay cô siết chặt, rồi chậm rãi mở ra.

Chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ:

"Chị từng nói muốn nhìn thấy em hạnh phúc. Vậy thì lần này, hãy giữ lời nhé."

Hàng chữ mảnh mai nhưng dứt khoát, như một nhát dao cứa vào lòng cô.

Chu Ân Tầm vô lực ngồi xuống chiếc ghế sofa bám đầy bụi, nhưng cô chẳng buồn bận tâm. Bức thư kia vẫn nằm trên bàn, từng nét chữ như đang khắc sâu vào tâm trí cô.

Hồi ức tràn về như cơn sóng dữ. Cô nhớ những ngày tháng có Tống Chân Chân bên cạnh, nhớ sự dịu dàng, nhẫn nại mà nàng dành cho mình.

Là ai mỗi đêm chờ cô về, dù muộn đến mấy vẫn giữ ấm bữa ăn trên bàn?

Là ai luôn lặng lẽ đặt sẵn một chiếc ô trong túi xách của cô mỗi khi trời có dấu hiệu mưa?

Là ai nhắc nhở cô đừng thức khuya quá nhiều, dù bản thân lại âm thầm thức cùng cô đến tận sáng?

Là ai luôn mỉm cười dịu dàng khi cô cau có, bực bội vì công việc, dù thế nào vẫn luôn ở đó khi cô cần, chẳng bao giờ rời đi?

Chu Ân Tầm từng nghĩ tình yêu của Tống Chân Chân dành cho mình là vĩnh viễn. Nàng có thể giận, có thể đau lòng, nhưng rồi vẫn sẽ tha thứ. Cô đã quen với việc có nàng ở đó, như một điều hiển nhiên.

Nhưng đến khi nàng thật sự rời đi, đến khi cả một thành phố rộng lớn này không còn bất kỳ dấu vết nào của nàng nữa, cô mới hoảng loạn nhận ra: Tống Chân Chân không phải không biết đau, không phải không biết thất vọng, chỉ là nàng đã chịu đựng quá lâu mà thôi.

Nàng từng nói với cô: "Chị có biết yêu một người là như thế nào không? Là dù họ có ra sao, mình vẫn không nỡ buông tay."

Nhưng cuối cùng, chính nàng lại là người buông tay trước.

Chu Ân Tầm bật cười, nhưng đáy mắt chỉ còn khoảng không trống rỗng. Cô đưa tay che mắt, nhưng không thể ngăn được cơn nhức nhối trong lòng.

Ngón tay vô thức siết chặt bức thư trong tay, cảm giác giấy mỏng manh nhưng lại như nặng nghìn cân. Cô hít sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua dấu bưu điện in trên phong bì—một thành phố nhỏ ven biển.

Chu Ân Tầm lập tức sững lại.

Tống Chân Chân từng nói, nếu có thể, nàng muốn đến một nơi thật yên bình, nơi mỗi sáng có thể nghe tiếng sóng vỗ bờ, sống một cuộc đời không còn vướng bận quá khứ.

Nghĩ đến đây, tim cô khẽ rung lên. Lẽ nào...

Ngón cái Chu Ân Tầm lần theo dấu bưu điện, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ mờ nhòe vì bị ngón tay cô siết chặt quá lâu. Một thành phố nhỏ ven biển—xa lạ nhưng quen thuộc.

Cô nhớ rõ, khi Tống Chân Chân còn ở bên mình, nàng từng nhắc đến ước mơ giản dị ấy trong một lần cả hai ngồi bên ban công, nhâm nhi ly rượu vang rẻ tiền mua vội từ siêu thị. Khi ấy, cô chỉ cười nhạt, vô tâm đáp:

"Em hợp với hào nhoáng hơn là yên bình. Cái gì mà biển, mà sóng? Đời này, em chạy không khỏi đâu."

Lúc đó, Chu Ân Tầm tin chắc như thế. Tin rằng không có nơi nào có thể tách Tống Chân Chân ra khỏi thế giới của cô.

Nhưng bây giờ, nàng đã biến mất thật rồi.

Cô cắn răng, nhét bức thư vào túi xách, bước nhanh ra khỏi căn hộ trống rỗng. Nếu Tống Chân Chân thực sự ở đó, cô phải tìm ra nàng.

Chỉ là...

Đột nhiên Chu Ân Tầm nhận ra có điều gì đó bất thường.

Bức thư này...

Cả con tem này nữa...

Nếu Tống Chân Chân muốn cô tìm được nàng, vậy tại sao không gửi thư đến nhà cô hay căn nhà nàng đang ở?

Còn nếu nàng không muốn cô tìm được, tại sao lại chọn cách gửi thư—phương án bắt buộc phải dùng tem—có thể làm lộ địa chỉ, mà không phải là gửi tin nhắn qua điện thoại?

Và tại sao... lại thông qua một người bạn nào đó mà không phải là chính nàng gửi?

"Người bạn" đó là ai?

Chu Ân Tầm vội đứng dậy chạy đến bên kệ điện thoại bàn, vừa lật cuốn danh ba chép tay bên cạnh ra liền bị lớp bụi bay vào mặt làm ho sặc sụa. Cô chật vật hắt xì vài cái, ngón tay cẩn thận dò từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở một cái tên đã lâu không liên lạc. Một người bạn học cũ của Tống Chân Chân, đồng thời cũng là đồng nghiệp cũ của nàng. Một diễn viên phụ không mấy tên tuổi, nhưng lại có mối quan hệ khá thân thiết với nàng.

Không chần chừ, Chu Ân Tầm nhấn gọi.

Tiếng chuông reo thật lâu, đến khi cô suýt nghĩ đầu dây bên kia sẽ không bắt máy, thì giọng nữ khàn khàn vang lên: "A lô?"

Chu Ân Tầm không lòng vòng, lập tức vào thẳng chủ đề.

"Chân Chân có liên lạc với cô không?"

Bên kia im lặng một thoáng, rồi đối phương bật cười nhạt: "Sao, giờ cô mới chịu tìm cô ấy à?"

Chu Ân Tầm siết chặt điện thoại, "Em ấy đang ở đâu?"

"Tôi tưởng cô đã không còn quan tâm đến cô ấy nữa chứ." Giọng nói bên kia trở nên sắc lạnh. "Chẳng phải trước đây chính cô là người đẩy cô ấy đến bước đường này sao?"

Từng câu từng chữ như một lưỡi dao xoáy vào lòng Chu Ân Tầm. Cô hít sâu, cố đè nén cảm giác khó chịu trong ngực.

"Tôi không có thời gian tranh cãi với cô. Nếu cô biết gì, nói đi."

Đối phương cười khẽ, nhưng trong tiếng cười ấy chứa đầy mỉa mai: "Cô muốn biết à? Được thôi. Nhưng Chu Ân Tầm, cô chuẩn bị tinh thần chưa?"

Bíp. Cuộc gọi kết thúc.

Chu Ân Tầm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

...