Từ Địch Thành Yêu

Chương 59: Bước Vào Cục Diện



Cố Thanh Hàn đứng lặng trước tòa nhà Hoan Diệu, ánh mắt vô thức dừng lại trên bảng hiệu sáng loáng treo ở trước cổng. Những ký ức cũ chợt ùa về—những ngày còn là sinh viên, nàng từng mơ ước một ngày có thể đặt chân vào nơi này với tư cách diễn viên chính thức. Nhưng rồi hiện thực khắc nghiệt dần dập tắt những hoài bão ấy, đẩy nàng vào những vai diễn phụ mờ nhạt, những ngày tháng bươn chải giữa đủ loại công việc tạm bợ.

Vậy mà hôm nay, nàng lại đứng đây, không phải với tư cách một nhân viên hay một diễn viên vô danh, mà là một phần của dự án quan trọng, bước vào cuộc họp với những nhân vật có quyền lực thực sự trong giới. Cảm giác xa lạ xen lẫn áp lực vô hình siết chặt lòng ngực nàng.

Vừa bước qua cổng chính, một nữ nhân viên đã đứng sẵn tại quầy lễ tân chờ nàng.

"A, thì ra là em sao?" Cô gái đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo sự mừng rỡ.

Cố Thanh Hàn theo phản xạ ngầng đầu, khó hiểu nhìn người trước mặt, "Chị là..."

Cô ấy bật cười, vỗ vai nàng vài cái, "Có lần em vào đây giao nước bị lạc đường, chính chị đã giúp em tìm thang máy đó."

"A, đúng rồi." Nàng lúc này mới chợt nhớ lại, ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ngại quá, lúc nãy em không để ý..."

"Hì, không sao." Người nhân viên lắc đầu, sau đó lại cảm thán: "Em giỏi thật đó! Mới ngày nào còn là một nhân viên quán nước, giờ đã là nữ thứ một bộ phim chủ chốt trong quý của Hoan Diệu rồi."

"Đâu có đâu chị, em chỉ may mắn thôi..."

Chị gái này công nhận vừa tốt tính vừa nhiệt tình, lại giỏi ăn nói nữa. Nàng sắp phổng mũi luôn rồi nè.

"Sắp đến giờ bắt đầu rồi, để chị dẫn em lên phòng họp."

"Cảm ơn chị."

Cố Thanh Hàn đi theo sau người nhân viên, cảm xúc tương đối khó tả.

Lần trước, nàng được chị ấy dẫn đi, là đến phòng phục trang của Triệu Lam.

Lần này, cũng vẫn là chị ấy hướng dẫn nàng, nhưng điểm đến đã biến thành phòng họp Marketing của Hoan Diệu.

Trên đường có không ít nhân viên đi ngang qua nhìn về phía nàng. Ánh mắt của họ, rất phức tạp.

Ngạc nhiên có.

Hiếu kỳ có.

Ngưỡng mộ có.

Thậm chí, ganh tỵ cũng có.

Họ nhận ra nàng là con nhỏ nhân viên ở quán nước đối diện thường xuyên được Triệu Lam đặt mua chăng?

Cố Thanh Hàn cũng không rõ.

Nàng không biết trong đầu họ nghĩ gì. Nhưng nàng không thích bản thân bị nhìn chằm chằm như vậy.



"Ôi trời đất ơi, đôi giày rách nát đó mà cũng mang được nữa hả?" Một giọng cười khúc khích vang lên khi nàng bước vào lớp.

"Cố Thanh Hàn, cậu mặc lại bộ đồ hồi năm ngoái à?"

"Chắc tại nhà nghèo quá, không có tiền mua bộ mới á."

"Đúng rồi chứ còn gì nữa. Đó là bộ đồ chị mình bố thí cho nó đó. Có tốn đồng bạc nào đâu."

"Trời, nghe nói ba mẹ cậu ấy bán hàng ngoài chợ mà, với con mình mà còn keo kiệt tới vậy luôn sao?"

"Gì mà bán ngoài chợ? Chỉ là gánh hàng rong thôi. Nhà cậu ta làm gì có tiền mà thuê sạp."

"Thật không? Tệ đến vậy luôn đó hả? Hahahaha..."

Những tiếng xì xầm ấy, nàng không ít lần giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu lặng lẽ đi qua, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể che giấu được đôi tai đỏ bừng vì xấu hổ. Một lần, khi nàng ra sân sau trường rửa tay, bất ngờ bị ai đó hất cả chai nước ngọt vào người.

"Ai biểu mày giả vờ thanh cao?" Một nữ sinh chống nạnh, cười đầy ác ý. "Nghèo thì cứ biết thân biết phận đi, đừng có làm ra vẻ gì hết."

Cố Thanh Hàn siết chặt tay, nhưng vẫn không phản kháng. Nàng biết, nếu đáp trả, chỉ càng khiến mọi chuyện tệ hơn. Nàng đã quen với việc nhẫn nhịn, quen với những lời chế giễu, quen với những ánh mắt đầy khinh miệt.

Khi chuông tan học vang lên, nàng bước đi thật nhanh để tránh những trò trêu chọc khác. Nhưng lúc ra khỏi cổng trường, lại nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của mẹ đang đứng đợi. Bà vẫn là dáng vẻ ấy, gầy gò nhưng hiền hậu, tay cầm theo hộp cơm bọc trong chiếc khăn cũ, mỉm cười khi thấy nàng.

"Thanh Hàn, hôm nay mẹ có mua thêm một quả trứng cho con đây."



Hốc mắt nàng bỗng nhiên nóng lên.

Những tháng ngày ấy, nàng từng cảm thấy uất ức, từng thấy đau lòng, từng cảm thấy bản thân chẳng là gì trong mắt người khác. Nhưng cũng nhờ những ánh mắt khinh miệt ấy, nàng càng thêm quyết tâm phải thay đổi, phải đi xa hơn, phải thoát khỏi cuộc sống bị người ta coi thường.

"Thanh Hàn?"

"..."

"Cố Thanh Hàn? Em không sao chứ?"

Cố Thanh Hàn giật mình, trước mắt nàng không còn là mấy đứa học sinh nhà giàu ngỗ nghịch nữa mà là ánh mắt đầy vẻ lo lắng của nữ nhân viên.

Bảng hiệu "Phòng Họp" to lớn buộc nàng phải thức tỉnh.

Trở lại hiện thực, ánh mắt của những nhân viên Hoan Diệu nhìn nàng vẫn không hề biến mất. Cố Thanh Hàn siết chặt ngón tay, rồi thở ra một hơi thật chậm.

"Em vẫn ổn. Tới rồi đúng không chị?"

"Ừ, em điều chỉnh trang phục và tóc tai lại một chút đi. Chúc em thành công."

"Em biết rồi, cảm ơn chị."

Người nhân viên mỉm cười gật đầu với nàng, sau đó liền rời đi chuẩn bị cho công việc của mình.

Cố Thanh Hàn khẽ hít một hơi thật sâu. Nàng chưa từng tham gia vào những cuộc thảo luận quan trọng như thế này, trước giờ chỉ đóng vai trò diễn viên phụ, chưa bao giờ phải lên tiếng về chiến lược quảng bá hay kế hoạch truyền thông. Bàn tay nàng vô thức siết nhẹ vạt áo, lòng bàn tay hơi lạnh.

"Đừng căng thẳng quá, chỉ cần làm tốt phần của mình là được."

Giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh. Cố Thanh Hàn quay sang, thấy Nghiên Vy đang mỉm cười nhìn mình, đưa cho nàng một ly trà thảo mộc ấm áp.

"Trà này giúp thư giãn, uống một chút đi."

Hơi nước nhẹ bốc lên, mùi thảo mộc thanh dịu làm dịu đi phần nào sự lo lắng trong lòng. Cố Thanh Hàn đón lấy ly trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi khẽ gật đầu: "Đúng là tác dụng rất tốt."

Nàng còn chưa kịp uống thêm ngụm thứ hai, cánh cửa phòng họp đã mở ra. Lâm Thiệu Minh, Chu Ân Tầm cùng nhiều nhân vật quan trọng khác đã có mặt. Cố Thanh Hàn siết nhẹ tay, thả lỏng hơi thở rồi bước vào.

Nghiên Vy mím môi nhìn theo bóng lưng Cố Thanh Hàn, đợi đến khi cánh cửa khép lại hoàn toàn mới thở hắt ra một cái, quay đầu oán trách với người đang nấp sau cái cột bên cạnh: "Cậu có ý với người ta mà sao cứ bắt tôi ra mặt vậy?"

Triệu Lam nhíu mày, "Có ý là ý gì?"

"Tôi có ý gì đâu..." Nghiên Vy nhún vai.

Triệu Lam lườm quản lý của mình một cái, sau đó kiêu ngạo giẫm lên gót giày 10cm lướt qua người cô, mở cửa bước vào phòng họp.

Nghiên Vy đen mặt.

Tổ quốc hãy ghi công vì tôi vẫn còn trụ lại được với công việc này đi.

...

Phòng họp rực sáng dưới ánh đèn, phản chiếu trên mặt bàn kính bóng loáng. Màn hình lớn hiển thị những slide trình bày chi tiết về kế hoạch quảng bá, từng mốc thời gian được sắp xếp cẩn thận. Không khí trong phòng nghiêm túc nhưng không căng thẳng, bởi ai cũng biết đây là giai đoạn quan trọng để đẩy mạnh sức hút của bộ phim.

Lâm Thiệu Minh mở đầu cuộc họp, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng người một.

"Độ thảo luận trước giờ công chiếu của Nguyệt Thực đang dần tăng lên. Nhưng chúng ta cần tạo ra một cú hit thật sự, để không chỉ thu hút khán giả mà còn phải giữ họ gắn bó lâu dài với thương hiệu. Mọi thứ từ bây giờ phải được tính toán một cách tỉ mỉ."

Chu Ân Tầm lật từng trang tài liệu trước mặt với vẻ chăm chú. Cô ngồi thẳng lưng, ánh mắt tập trung vào màn hình trình chiếu khi lắng nghe phần trình bày. Khi đến lượt mình phát biểu, cô gật đầu nhẹ, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát: "Vậy chúng ta có thể thử khai thác sự kết nối giữa các nhân vật chính trong phim. Chúng ta cần khai thác thêm các sự kiện riêng tư, mối quan hệ cá nhân, để khán giả không chỉ xem phim mà còn cảm thấy gần gũi hơn với các diễn viên."

Triệu Lam không vội lên tiếng, đôi mắt cô chăm chú nhìn vào bản kế hoạch trước mặt. Cô khẽ gật đầu, rồi nói với giọng điềm tĩnh: "Đúng vậy. Chúng ta không thể chỉ dựa vào sức mạnh của bộ phim. Hình ảnh của các diễn viên, đặc biệt là Cố Thanh Hàn, cô ấy tuy là diễn viên mới nhưng đầy tiềm năng, cần phải được khai thác tối đa. Mỗi buổi phỏng vấn, mỗi lần xuất hiện trước công chúng, đều phải truyền tải thông điệp mà chúng ta muốn gửi đến. Không chỉ là phim, mà là nhân vật của họ."

"Tốt." Lâm Thiệu Minh hài lòng gật đầu, "Tôi muốn nghe tổ Marketing trình bày kế hoạch cụ thể."

Nhân viên PR bắt đầu trình bày, giọng điệu rõ ràng và dứt khoát.

"Kế hoạch của chúng ta sẽ được triển khai theo ba giai đoạn chính. Đầu tiên, tạo nhiệt trước họp báo: Chúng tôi đã chuẩn bị các poster, teaser ngắn và những bài phỏng vấn độc quyền nhằm thu hút sự chú ý. Tiếp theo là họp báo ra mắt, một sự kiện quy mô lớn được tổ chức nhằm tận dụng tối đa sức nóng của bộ phim. Cuối cùng, sau họp báo, chúng ta sẽ tiếp tục duy trì độ phủ sóng bằng các nội dung bên lề, như hậu trường quay phim và những buổi phỏng vấn chuyên sâu với dàn diễn viên."

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, gật gù tán đồng. Kế hoạch này không có gì mới mẻ nhưng được sắp xếp hợp lý, đủ để giữ vững sự quan tâm của công chúng trong thời gian dài.

Tuy nhiên, khi đến phần quan trọng—bàn về chiến lược hợp tác với các nền tảng chiếu phim trực tuyến—bầu không khí bỗng chùng xuống một nhịp.

Chu Ân Tầm cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nơi có một tin nhắn vừa được gửi đến.

"Động Đầu – Chiết Giang"

Ánh mắt cô tối sầm lại. Một cảm giác lạnh lẽo lan dọc sống lưng. Ngón tay siết chặt chiếc điện thoại như thể muốn bấu víu vào điều gì đó hữu hình, nhưng tin nhắn kia quá sắc bén, đâm thẳng vào đáy lòng cô.

"Ân Tầm, cô nghĩ sao về đề xuất hợp tác với nền tảng streaming V? Phía họ muốn đổi điều khoản chia lợi nhuận, tôi thấy chưa hợp lý lắm."

Giọng nói của Lâm Thiệu Minh kéo cô trở về thực tại. Chu Ân Tầm chớp mắt, nhận ra tất cả ánh nhìn trong phòng đang đổ dồn về phía mình. Cô hắng giọng, cố gắng lật nhanh tài liệu trên bàn nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Câu chuyện về điều khoản phân chia lợi nhuận... họ đã bàn bạc bao giờ nhỉ? Cô nhớ mang máng đã thảo luận trước đó, nhưng bây giờ, tất cả như một mớ hỗn độn không thể xâu chuỗi.

"À... tôi nghĩ là... chúng ta có thể xem xét lại?"

Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm căn phòng.

Câu trả lời mơ hồ khiến Lâm Thiệu Minh nhíu mày sâu hơn.

"Ý cô là sao? Trước đây chính cô kiên quyết phản đối điều khoản này mà."

Cổ họng Chu Ân Tầm khô khốc. Cô mất tập trung đến mức... đã quên mất điều đó.

Để lấp liếm, cô vội vã nói: "Nếu họ muốn đổi điều khoản, có lẽ chúng ta có thể nhượng bộ một chút. Dù sao nền tảng đó cũng có lượng người dùng rất lớn..."

Một lần nữa, căn phòng lại chìm vào yên lặng.

Lâm Thiệu Minh đặt tài liệu xuống bàn, giọng nghiêm nghị hơn: "Cô chắc chắn chứ?"

Anh ta hơi nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh qua Chu Ân Tầm như muốn xác định xem cô có thực sự đang chú tâm vào cuộc họp hay không.

Triệu Lam cũng nhận ra điều bất thường. Cô chống tay lên bàn, giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Hôm nay tâm trạng của giám đốc Chu có vẻ không tốt lắm nhỉ? Hay là đang suy nghĩ về chuyện riêng?"

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào Chu Ân Tầm.

Cô ta siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng trấn tĩnh. Ngay lập tức, một nụ cười khéo léo hiện lên trên gương mặt, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần cứng rắn: "Tôi chỉ đang cân nhắc xem liệu có cách nào tối ưu hóa lợi nhuận hơn không. Nhưng nếu mọi người đã có ý kiến chung, vậy thì tôi không có vấn đề gì."

Một câu trả lời hoàn hảo, đủ để khiến người khác không thể bắt bẻ. Nhưng Triệu Lam lại không dễ dàng buông tha như vậy.

Cô khẽ cười, ngón tay thon dài lật một trang tài liệu trước mặt: "Thật trùng hợp. Tôi cũng có một số chuyện cần suy nghĩ, nhưng vẫn giữ được sự tập trung vào công việc."

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý sâu xa, đủ để khiến người tinh ý nhận ra rằng cô đang cố ý nhắc nhở Chu Ân Tầm.

Một số người liếc nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.

Cố Thanh Hàn im lặng nãy giờ cũng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Chu Ân Tầm. Hôm nay, sắc mặt cô ta không tốt lắm, trông có vẻ mệt mỏi. Cố Thanh Hàn nhạy bén nhận ra điều đó nhưng không nói gì. Dù sao thì... nàng cũng không quan tâm lắm đến cảm xúc của người phụ nữ này.

"Tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận thêm." Một giám đốc marketing lên tiếng cứu vãn tình hình: "Việc nhượng bộ điều khoản này có thể ảnh hưởng lớn đến lợi nhuận của công ty."

Lâm Thiệu Minh gật đầu, giọng không còn mang tính chất thảo luận nữa, mà giống một lời cảnh báo: "Ân Tầm, cô thực sự ổn chứ? Nếu có vấn đề cá nhân, chúng tôi có thể để người khác phụ trách phần này."

Chu Ân Tầm nắm chặt bút, nhận ra tất cả ánh mắt vẫn đang nhìn mình. Mặc dù đã cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay vẫn ướt đẫm mồ hôi. Cô biết mình vừa mắc sai lầm—một sai lầm nghiêm trọng.

Lâm Thiệu Minh khẽ gõ tay lên mặt bàn, kéo lại sự chú ý của mọi người.

"Nếu không còn vấn đề gì, vậy chúng ta tiếp tục."

Cuộc họp tiếp tục diễn ra, nhưng trong lòng Chu Ân Tầm lại không thể bình tĩnh như vẻ ngoài của mình. Từng lời nói, từng con chữ trong tin nhắn kia vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.

Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng. Lâm Thiệu Minh nhìn qua một lượt, sau đó dừng ánh mắt trên Cố Thanh Hàn.

"Cố tiểu thư, cô có đề xuất gì không? Bộ phim lần này có rất nhiều phân cảnh mang tính biểu tượng, tôi nghĩ cô có thể đưa ra một góc nhìn mới."

Cố Thanh Hàn hơi sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng nhẹ giọng đáp: "Tôi cho rằng ngoài chiến lược quảng bá truyền thống, chúng ta có thể tập trung vào việc khai thác yếu tố cảm xúc. Một số cảnh phim có thể được cắt thành đoạn ngắn để lan truyền trên mạng xã hội, khơi gợi sự tò mò từ khán giả. Ngoài ra, nếu có thể tổ chức một buổi trải nghiệm thực tế, để người hâm mộ cảm nhận trực tiếp bối cảnh của phim, sẽ tạo ra hiệu ứng lan truyền mạnh hơn."

Nàng nói xong, cả phòng im lặng trong vài giây. Một người trong đội marketing hơi nhíu mày, lắc đầu: "Ý tưởng không tệ, nhưng thực hiện sẽ rất tốn kém. Chưa kể, việc trích xuất cảnh phim cần được kiểm soát chặt chẽ, tránh ảnh hưởng đến nội dung chính."

Vị trưởng phòng vừa lên tiếng phản bác Cố Thanh Hàn là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài chỉnh tề, cặp kính viền bạc phản chiếu ánh đèn phòng họp. Ông ta có thói quen khoanh tay khi nói, giọng điệu sắc bén, mang theo sự tự tin của kẻ dày dạn kinh nghiệm trong ngành. Ánh mắt ông ta lướt qua Cố Thanh Hàn, không có ác ý nhưng rõ ràng cũng chẳng xem trọng, như thể nàng chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi lạc vào cuộc thảo luận của những người làm kinh doanh thực thụ.

Không khí có phần chùng xuống. Cố Thanh Hàn siết chặt ngón tay dưới bàn, cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh. Nàng biết bản thân không có nhiều kinh nghiệm trong những cuộc họp như thế này, nhưng vẫn không ngờ ý kiến vừa đưa ra lại bị phản bác gần như ngay lập tức. Không ai hưởng ứng. Không ai bận tâm.

Một thoáng thất vọng len lỏi trong lòng, nhưng nàng nhanh chóng ép mình bình thản. Đây là lần đầu tiên nàng lên tiếng trong một cuộc họp quan trọng, có lẽ cũng là lần đầu tiên những người ở đây thực sự lắng nghe nàng—dù chỉ là để bác bỏ.

Nàng hít vào một hơi thật nhẹ, giữ cho giọng điệu không đổi khi nói: "Tôi hiểu, nếu cần thiết, chúng ta có thể điều chỉnh lại cách thực hiện."

Nhưng ngay lúc đó, Triệu Lam cất lời, đơn giản chỉ một câu, lại như một chiếc mỏ neo kéo nàng ra khỏi sự bối rối.

"Tốn kém hay không còn tùy thuộc vào cách thực hiện. Nếu chúng ta biết tận dụng sức ảnh hưởng của diễn viên và phối hợp tốt với nền tảng mạng xã hội, hiệu quả thu về có thể vượt xa chi phí bỏ ra."

"Nhưng..."

"Dù không nằm trong tuyến chính nhưng vẫn là một nhân vật then chốt thúc đẩy mạch phim. Địa vị như vậy, đủ đề ý kiến của cô ấy được tôn trọng, đáng để tham khảo."

Vị giám đốc kia khẽ nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn như muốn phản bác, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Triệu Lam khiến ông ta chững lại. Dù không hoàn toàn tán đồng, ông ta vẫn buộc phải gật đầu, giọng điệu có phần miễn cưỡng: "Nếu Triệu tổng đã nói vậy, chúng ta có thể cân nhắc thêm."

Triệu tổng?

Cố Thanh Hàn quay ngoắt sang nhìn Triệu Lam.

Nhưng cô không có vẻ gì là bận tâm điều này.

Lâm Thiệu Minh khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ suy xét. Anh quay sang Chu Ân Tầm: "Ân Tầm, cô thấy sao?"

Chu Ân Tầm nãy giờ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự phân tâm, nhưng khi nghe Triệu Lam lên tiếng, cô biết ngay là mình sẽ bị dí, lập tức tập trung lại, trầm ngâm vài giây rồi gật đầu: "Tôi đồng ý với cách tiếp cận này. Nếu kết hợp thêm một số nội dung hậu trường độc quyền, chúng ta có thể tạo ra sự tương tác cao hơn với khán giả."

Lâm Thiệu Minh hài lòng hơn với câu trả lời này, ra hiệu cho trợ lý ghi lại.

Cố Thanh Hàn lặng lẽ thu ánh mắt về phía trước, trong lòng thoáng có chút cảm xúc khó tả. Nàng không nghĩ Triệu Lam sẽ lên tiếng giúp mình.



Giữa giờ nghỉ, Triệu Lam không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy, cầm theo ly cà phê và bước ra ban công.

Chu Ân Tầm còn đang ngồi thẫn thờ thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn vừa được gửi đến.

[Triệu Lam]: Cô không phải kiểu người để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc. Nếu có chuyện gì, hãy tự giải quyết đi.

Không có lời trách mắng hay quát tháo. Chỉ là một câu nhắn nhủ ngắn gọn, nhưng lạnh lùng đến đáng sợ.

Chu Ân Tầm siết chặt điện thoại. Cô biết... đây chính là giới hạn cuối cùng.