Mưa phùn lất phất rơi xuống, len lỏi qua những viên đá lát đường, nhỏ xuống mái ngói đen bóng của những căn nhà cổ san sát. Không khí ẩm ướt bao trùm cả thị trấn nhỏ ven biển, tiếng sóng vỗ xa xa hòa cùng thanh âm tí tách của từng giọt nước rơi xuống vỉa hè. Thành phố cảng nhỏ Động Đầu, tỉnh Chiết Giang, bình yên và xa lạ, như thể hoàn toàn cách biệt với thế giới mà Chu Ân Tầm từng biết.
Những cơn mưa này giống như lời nhắc nhở không thể nào tránh khỏi. Mọi thứ đã không còn như trước, và những lựa chọn giờ đây không thể dễ dàng quay lại. Từng bước chân nặng nề của cô trên con phố nhỏ như là một lời khẳng định cho sự thay đổi ấy.
Chu Ân Tầm ngẩng đầu, ánh mắt quét qua những tòa nhà cũ kỹ trước mặt. Trong lòng cô, nỗi lo lắng và quyết tâm đan xen, kéo cô tiến về phía trước, không thể quay đầu lại. Mặc dù thành phố này dường như không hề biết đến cô là ai, nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả những gì cô cần là sự bình yên. Sự bình yên mà cô chưa bao giờ tìm thấy ở nơi mà mình đã từng gọi là nhà.
Bất chợt, một cơn gió biển lạnh buốt thổi qua làm chiếc áo khoác mỏng của cô bay phất lên, và cô dừng lại trước cửa một quán cà phê ven biển. Cửa kính mờ sương phản chiếu lại bóng dáng của cô, như thể cô không phải là người duy nhất lạc lõng giữa không gian này.
Chu Ân Tầm ngước nhìn con đường tấp nập người qua lại. Lòng bàn tay nắm chặt mẩu giấy ghi địa chỉ, nhưng nó quá mơ hồ—chỉ vỏn vẹn một vài chữ:
"Động Đầu–Chiết Giang."
Không địa điểm, không dấu vết cụ thể. Chỉ có tên của thành phố này.
Chu Ân Tầm gần như lật tung cả Động Đầu để tìm kiếm một bóng hình đã muốn rời xa mình. Cô dò hỏi những người địa phương, tìm đến những khu trọ nhỏ, đến các rạp hát cũ—những nơi mà Tống Chân Chân có thể lui tới. Nhưng tất cả chỉ đổi lại những cái lắc đầu.
Cô đã từng nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng mỗi lần ý nghĩ đó lóe lên, cô lại nhớ đến đôi mắt trong veo ngày trước của nàng, nhớ đến những giây phút dịu dàng mà nàng từng dành cho mình.
Thời gian dần trôi, màn đêm buông xuống trong tiếng mưa rơi tí tách. Chu Ân Tầm lê bước dọc theo con đường ven biển, trái tim nặng trĩu.
Cô đứng nép vào mái hiên của một cửa hàng đóng cửa sớm, đôi mắt thẫn thờ nhìn dòng người vội vã chạy trong mưa.
Có phải cô thực sự đã lạc mất nàng rồi không?
Chu Ân Tầm nhắm mắt, mệt mỏi tựa lưng vào bức tường phía sau. Cô chưa từng nghĩ có một ngày mình lại thành ra thế này—lang thang dưới cơn mưa lạnh, chỉ để tìm một người không muốn gặp lại cô nữa.
Rồi cô dừng lại.
Qua ô kính mờ hơi nước của một quán cà phê nhỏ nép mình bên bờ cảng, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Bên trong quán, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, một cô gái đang đứng sau quầy pha chế, thuần thục đánh bọt sữa trong ly cà phê nóng. Mái tóc đen dài được buộc gọn, lọn tóc nhỏ rơi xuống gò má thanh tú. Động tác của nàng nhẹ nhàng, đôi mắt chuyên chú nhìn theo dòng sữa sóng sánh trong ly.
Tống Chân Chân.
Chu Ân Tầm gần như không thể tin vào mắt mình.
Hơi thở của cô khựng lại.
Thời gian như ngừng trôi.
Cô cứ đứng đó, dán mắt vào khung cảnh qua lớp kính, đến mức không nhận ra hơi thở mình đã trở nên gấp gáp.
Tống Chân Chân không hề nhận ra cô đang đứng đó. Nàng tiếp tục công việc của mình, dáng vẻ điềm tĩnh và xa cách, như thể tất cả những gì thuộc về quá khứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Chu Ân Tầm không thể rời mắt.
Cô đã đi tìm nàng suốt bao nhiêu ngày, tự dằn vặt giữa những ký ức lẫn hối hận. Giờ đây, khi thực sự tìm thấy, cô lại không biết phải làm gì tiếp theo.
Một cơn gió mạnh tạt qua, kéo theo hơi nước biển lạnh buốt. Chu Ân Tầm giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, rồi gần như vô thức đẩy cửa bước vào.
Tiếng chuông gió khẽ ngân lên.
"Xin chào quý—"
Bàn tay Tống Chân Chân thoáng khựng lại.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau qua lớp kính đọng hơi nước.
Chu Ân Tầm đứng ngay đó, vai áo ướt sũng, hơi thở gấp gáp như vừa chạy qua một quãng đường dài.
Tống Chân Chân lặng người, hơi thở bỗng chốc đông cứng lại. Nàng không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Trước đây, Chu Ân Tầm luôn xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo, là hình mẫu mà mọi ánh mắt phải ngước nhìn. Tóc của cô luôn được chải chuốt tỉ mỉ, lối trang điểm luôn sắc sảo, đầy quyến rũ. Những bộ váy đắt tiền, luôn đúng mốt, luôn là công cụ giúp cô khẳng định vị thế, với thần thái tự tin và kiêu ngạo toát ra từ từng cử chỉ. Chu Ân Tầm lúc nào cũng như một ngôi sao, không thể bị tắt lịm trong bóng tối. Cô luôn phải rạng rỡ, luôn phải xinh đẹp, như thể đó là quy tắc bất di bất dịch trong cuộc sống của mình.
Nhưng bây giờ, cô không còn là hình ảnh ấy nữa. Chu Ân Tầm đứng trước mặt Tống Chân Chân với mái tóc ướt sũng vì mưa, những sợi tóc lòa xòa, nhếch nhác. Quần áo cô mặc hôm nay là những bộ đồ tối giản, đơn điệu, chẳng có vẻ gì là đắt tiền, càng không phù hợp với phong cách sang trọng mà cô thường chọn. Lối trang điểm tinh tế ngày xưa giờ đã bị nước mưa cuốn trôi, để lại những vệt mờ trên làn da tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, thậm chí môi cô cũng không còn sắc đỏ như mọi khi. Gương mặt cô tiều tuỵ, hốc hác, như thể đã mệt mỏi với những tháng ngày không ngừng cố gắng duy trì hình ảnh không thể phá vỡ.
Cảm giác này khiến Tống Chân Chân phải chấn động. Một phần trong nàng cảm thấy vui mừng, như thể sự yếu đuối này là điều tất yếu, là sự báo ứng cho những điều đã qua. Nhưng phần còn lại của nàng, dù chỉ thoáng qua, lại không khỏi cảm thấy xót xa. Chu Ân Tầm, người mà nàng từng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, người luôn khiến người khác phải kinh ngạc vì sự kiêu hãnh đầy tự tin của mình, giờ đây lại yếu đuối và tồi tệ như vậy.
Lẽ ra, nàng phải cảm thấy thỏa mãn khi thấy dáng vẻ sụp đổ của cô. Nhưng sự thật là, nàng không thể. Cảm giác xót xa đó là thứ mà Tống Chân Chân chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trong lòng mình khi nhìn thấy Chu Ân Tầm vào thời điểm này.
Khoảnh khắc ấy, tất cả âm thanh xung quanh như bị xóa mờ.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, Chu Ân Tầm thấy được sự bàng hoàng thoáng qua trong mắt nàng. Nhưng rất nhanh, cảm xúc đó biến mất, thay vào đó là một vẻ bình thản đến đáng sợ.
Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, gió biển vẫn thổi qua từng hàng cây. Nhưng trong mắt Tống Chân Chân, thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.
Nàng hít sâu một hơi, những cảm xúc hỗn loạn trong nàng chỉ là nhất thời, không thể nào làm nàng dao động. Nàng đã học được cách kiềm chế những cảm giác như vậy. Chu Ân Tầm, dù có như thế nào đi nữa, nàng vẫn là người có quyền kiểm soát.
Tống Chân Chân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt lặng lẽ nhìn cô mà không hề tỏ ra bất ngờ nữa.
"Chị tìm tôi làm gì?" Giọng nàng bình thản như mặt nước hồ thu.
"Chân Chân..." Chu Ân Tầm gọi tên nàng, nhưng lại không biết phải nói gì. Cô đã nghĩ đến vô số kịch bản khi gặp lại, nhưng đến lúc này, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.
Chu Ân Tầm tiến lại gần, giọng cô khẽ run lên: "Chân Chân, em... em vẫn ở đây sao?"
Tống Chân Chân không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc pha chế, tựa như không có người đứng trước mặt. Chu Ân Tầm muốn gọi tên nàng một lần nữa, nhưng không thể. Sự im lặng của nàng khiến mọi từ ngữ đều trở nên vô nghĩa.
Cuối cùng, Tống Chân Chân buông một câu ngắn gọn mà sắc lạnh: "Chị không nên tới nơi này."
Chu Ân Tầm ngỡ ngàng, ngừng lại một chút, rồi từng lời tuôn ra một cách khó khăn: "Tại sao lại nói vậy? Em biết là chị..."
"Chị biết gì về tôi chứ?" Tống Chân Chân ngắt lời, đôi mắt nàng sáng lên, nhưng không phải ánh sáng của sự yêu thương, mà là của sự lạnh nhạt, "Chị không biết gì cả. Nếu chị đã thật sự quan tâm tôi, chị không nên làm những điều chị đã làm."
Chu Ân Tầm cảm thấy một cái gì đó tê dại lan ra từ trái tim. Những lời đó như một nhát dao, cắt đứt mối liên hệ mà cô tưởng chừng như vẫn còn giữ lại được.
"Em... em không thể tha thứ cho chị sao?" Chu Ân Tầm giọng nghẹn lại, đôi mắt ươn ướt, "Chân Chân, chị thật sự sai rồi. Chị đã không biết trân trọng em. Em muốn đánh, muốn mắng chị thế nào cũng được, nhưng đừng như thế này..."
Tống Chân Chân không nhìn vào mắt Chu Ân Tầm, ánh mắt nàng lạnh lùng, không để lộ sự xót xa hay bất kỳ cảm xúc nào. Nàng đã quyết định, dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, nàng cũng sẽ không cho phép mình lùi bước lần nữa.
"Tôi đã rời đi vì chị. Vì chị đã không yêu thương tôi đủ, vì chị đã không nhìn thấy tôi."
Giọng nàng chua chát, đầy đau đớn, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
"Những chuyện chị đã làm sau lưng tôi, không phải là tôi không biết. Chỉ là tôi không muốn nói thôi."
Chu Ân Tầm cảm thấy như có ai đó đập mạnh vào mặt mình. Cô nhận ra, không phải ai khác đã khiến Chân Chân rời đi, mà chính là cô—người luôn coi mọi thứ là đương nhiên và không hề cảm nhận được nỗi đau mà nàng phải chịu đựng.
"Chúng ta đã kết thúc rồi." Tống Chân Chân tiếp tục, giọng nhẹ bẫng như mưa bụi bên ngoài.
Chu Ân Tầm muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Cô đã nghĩ đến vô số điều muốn nói khi gặp lại nàng—muốn xin lỗi, muốn giải thích, muốn cầu xin nàng quay về. Nhưng giờ phút này, tất cả những lời đó đều tan biến.
"Nhưng chị vẫn yêu em."
Một khoảng lặng kéo dài.
"Chị gọi đó là yêu sao? Chị có chắc không?"
Chu Ân Tầm siết chặt nắm tay, cơ thể căng cứng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ánh mắt cô bây giờ lộ rõ sự xung đột, như thể một cơn bão cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Cô mím chặt môi, nhưng nỗi đau dường như không thể che giấu.
Chu Ân Tầm hít một hơi thật sâu, muốn giữ lại chút bình tĩnh, nhưng khi nghe câu hỏi đó từ Tống Chân Chân, một cảm giác hoang mang lạ lùng bủa vây. Đó là sự nhận thức cay đắng về những gì cô đã làm, những sai lầm đã qua, và cảm giác mất mát không thể lấp đầy. Nhưng bên dưới tất cả, vẫn có một chút hy vọng mỏng manh, một tia sáng yếu ớt mà cô không muốn từ bỏ.
Cái nhìn của Chu Ân Tầm chuyển dần từ cứng rắn sang yếu ớt, đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đã nhuốm màu mệt mỏi. Cô mở miệng một lúc, nhưng không thốt ra được gì, chỉ khẽ cúi đầu như thể không thể đối diện với ánh mắt của Tống Chân Chân.
"...Nhưng chị vẫn yêu em." Cô lặp lại, cổ họng như bị thứ gì đó vắt ngang, không kiềm chế được chút cảm xúc vụn vỡ.
Bàn tay Tống Chân Chân khẽ siết mép quầy, nhưng nét mặt vẫn điềm tĩnh, "Nếu chị còn yêu tôi, thì đừng làm phiền tôi nữa."
"Chị nên đi đi. Tôi không muốn gặp chị nữa."
Lời nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sức nặng khiến Chu Ân Tầm nghẹn lời.
"Nếu chị không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ tới đó."
Một lần nữa, trái tim Chu Ân Tầm thắt lại. Cô đứng đó một lúc, không biết làm gì, chỉ cảm nhận được khoảng cách giữa họ ngày càng rộng ra, không thể nào thu hẹp lại được.
Cô nhìn nàng rất lâu, rồi cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu: "Được... Nếu em thực sự muốn như vậy... chị sẽ đi."
Cô quay người bước ra khỏi quán, nhưng từng bước đi nặng trĩu, như thể đã rời đi không chỉ là một quán cà phê, mà là rời xa những cơ hội cuối cùng để cứu vãn mọi thứ.
Cánh cửa khép lại, chuông gió lại ngân lên một lần nữa.
"Người đến tìm cậu là ai vậy, Chân Chân?" Một người bạn làm chung tò mò tiến tới hỏi nàng.
"Chỉ là nhận nhầm người thôi, cậu đừng để ý." Tống Chân Chân nhanh chóng đè nén cảm xúc của mình, không để đối phương phát hiện hiện ra bất kỳ kẽ hở nào.
Quả nhiên, có năng khiếu và nền tảng diễn xuất thật sự rất tiện lợi.
Tống Chân Chân đứng lặng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng người kia dần khuất ngoài con phố mưa phùn. Ngón tay nàng vô thức lướt qua mép quầy, nơi những giọt cà phê đọng lại chưa kịp lau khô. Ánh mắt nàng dõi theo khoảng không phía trước, mơ hồ như thể muốn nói điều gì đó—nhưng rồi lại chỉ còn là im lặng.