Hai hôm nay, hễ có thời gian là tôi lại "vô tình" đi ngang những chỗ mà Chu Xuân hay xuất hiện. Không ngoài dự đoán, lần nào cũng gặp được anh, thỉnh thoảng còn nói được vài câu, với tôi thế đã là ân huệ lắm rồi.
Tôi một mình đi về phía cổng trường, định ra ngoài ăn lẩu cay trộn, cũng lâu rồi không ăn, tự nhiên lại thèm.
Quán đó cách trường hơi xa chút, nhưng vì vị ngon nên tôi không cưỡng lại được.
Tôi còn chưa vào đến cửa đã cất tiếng chào: “Dì Triệu ơi, như cũ một phần nha!”
Dì Triệu ngẩng đầu nhìn ra từ cửa sổ, thấy là tôi thì cười tít mắt: “Tiểu Yên đến rồi à, vào ngồi trước đi con.”
“Vâng, dì cứ làm việc đi ạ.”
Tôi liếc vào bên trong quán, cũng không đông lắm.
Nhưng mà?
Tôi nghi hoặc bước đến, cúi đầu nhìn thử, ô hô—
“Chu Xuân? Trùng hợp ghê, chỗ này cũng gặp được anh.”
Anh ngồi gần cửa sổ, lại quay lưng về phía ngoài nên ban đầu tôi không thấy.
Hôm nay lại chỉ có một mình anh ấy, đúng là ông trời giúp tôi.
Tôi kéo ghế ra ngồi xuống đối diện anh, chẳng buồn hỏi.
Chu Xuân ngừng lại, ngẩng mắt nhìn tôi, từ kẽ răng rít ra vài chữ: “Cô chắc là… trùng hợp?”
Tôi hiểu ngay ý trong câu anh, nhưng lần này, tôi thề với trời, thật sự là tôi tình cờ gặp thôi mà!
“Dĩ nhiên rồi Chu Xuân. Em ăn ở đây suốt, quen cả dì chủ rồi. Anh cũng nghe em gọi lúc nãy đó. Nhưng lạ ghê, sao trước giờ em chưa từng thấy anh nhỉ.”
Ý tôi nói rõ lắm rồi nhé, chẳng phải anh theo dõi em đó chứ, anh bạn?
“Tôi đi ngang qua.” Nói rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Tôi nhìn tô lẩu đỏ au của anh, ăn cũng hăng say ghê. Không nhịn được, tôi phì cười.
Không ngờ cao thủ trong mắt bao người, cũng ăn mấy món "đồ ăn vặt rẻ tiền" thế này.
Mà trong cái túi trắng bên cạnh anh là gì thế?
Tôi rướn người lên nhìn thử—cổ vịt, đồ làm từ đậu nè—ôi chao, toàn là món tôi thích!
Khoan đã, cái đó là?
Xương vịt cay tôi thích nhất cũng có luôn?!
Tôi nuốt nước bọt, mắt dán vào cái túi không rời.
Chu Xuân hình như cũng phát hiện ánh mắt tôi, đuôi mắt anh nhướn lên, hứng thú nhìn tôi: “Muốn ăn hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ừ ừ!” Đồ ăn ngon trước mặt, ai mà không khuất phục chứ.
“Vậy thì... mơ đi nhé.” Anh cúi đầu tiếp tục ăn, khóe môi còn nhếch lên—rõ là tâm trạng rất tốt!
Đáng ghét! Dám trêu tôi hả? Hừ, lát nữa tôi tự mua ăn, chẳng cần anh bố thí!
Tôi không thèm đáp, ngồi chờ lẩu của mình được bưng lên. Trưa nay ăn qua loa nên giờ đói gần lả rồi.
Tôi lấy điện thoại ra chơi, định phân tán sự chú ý. Chứ cứ nhìn về phía Chu Xuân hoài, tôi sợ bản thân sẽ không kiềm được mà... trực tiếp nhào qua cắn!
Không biết là do anh cố ý hay tôi đa nghi, nhưng tôi nghe rõ tiếng anh húp nước lẩu “rột rột”.
Tôi ngẩng đầu nhìn thì... anh cũng đang nhìn tôi.
Cái mặt này đúng là càng nhìn càng đáng ghét!
Chu Xuân nhìn tôi, rồi lại liếc sang túi đồ trên bàn.
Hả? Mắt tôi sáng rực.
Ý anh là...? Tôi không hiểu nhầm chứ?
Tôi thử đưa tay ra, lấy chiếc găng tay sạch để bên cạnh, còn liếc trộm anh.
Thấy anh không có phản ứng gì, cũng không ngăn tôi lại, điều đó càng khiến tôi thêm gan.
Tôi chộp lấy một khúc xương vịt rồi bắt đầu gặm — đúng vị thật, trời ơi, hạnh phúc quá!
Tôi vừa ăn ngon lành vừa không quên nói: “Chu Xuân, không ngờ anh cũng tốt bụng ghê đó chứ~”
Lúc đó tôi hoàn toàn chìm đắm trong thế giới đồ ăn, nghĩ gì nói nấy.
“Tức là... không giống lời đồn ngoài kia á. Anh không biết đâu, người ta toàn nói anh quá… quá…”
Cứu với, suýt nữa lỡ miệng nói ra hai chữ “quá tuyệt tình” rồi!
May mà tôi phản ứng kịp.
Chu Xuân cầm ly nước lên uống một ngụm, mắt nheo lại: “Quá gì? Nói tiếp xem nào.”
Tôi đau lòng đặt miếng xương xuống, tỉnh bơ bịa chuyện: “Quá lợi hại á! Ý là giỏi lắm luôn đó~”
“Nhưng sao tôi nghe không giống nghĩa đó nhỉ?”
“Chắc anh nghe nhầm rồi. Anh nghĩ xem, anh đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, tin học cũng cừ, còn biết nhiều thứ khác nữa, nói ba ngày ba đêm cũng kể không hết ấy chứ!”
Xin lỗi nha, tôi hết từ để nịnh rồi.
Chu Xuân cười khẩy: “Nịnh nọt cũng khéo đấy.”
Tôi cười tươi rói với anh.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Nịnh gì mà nịnh? Đây rõ ràng là lời khen có cánh, biết chưa! 😤