Hôm nay anh ấy mặc áo thun đen in họa tiết, quần kaki đơn giản, tóc cắt ngắn, đường nét gương mặt góc cạnh, nhìn càng thêm nam tính — hai chữ "đàn ông" hiện rõ trong đầu tôi.
Chi tiết nhỏ như vậy sao tôi có thể bỏ lỡ — tôi đã tỉ mỉ chọn chiếc váy này đấy, đẹp đúng không, đẹp sao không khen tôi lấy một câu!
Tôi cúi đầu nhìn váy mình, màu sắc và kiểu dáng đều ổn, tôi rất hài lòng.
Chu Xuân cúi ra sau tìm kiếm gì đó, tôi tò mò hỏi: “Anh tìm gì thế?”
Một lát sau, anh ấy lấy ra một chiếc áo sơ mi, ném lên đùi tôi.
“Phủ lên.”
Anh ấy nói với gương mặt lạnh tanh.
“Em không muốn!” Tôi lớn tiếng phản đối. Váy xinh thế này, sao có thể lấy áo sơ mi che đi được?
Chu Xuân trừng mắt nhìn tôi, dưới áp lực từ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ấy, tôi đành miễn cưỡng phủ áo lên người.
“Chu Xuân, lát nữa mình đi đâu vậy?” Tôi háo hức hỏi, rất mong chờ buổi hẹn đầu tiên của hai người.
Anh ấy nhếch mép cười đầy ẩn ý: “Đến rồi sẽ biết.”
Tôi sao thấy điềm xấu thế nhỉ…
Đến nơi, sau khi xe dừng hẳn, tôi ngẩng đầu nhìn lên — là một ngọn núi.
Chu Xuân dẫn tôi đi leo núi?
Anh giỏi thật đấy. May mà tôi mang giày không quá cao.
Tôi vừa định leo lên thì bị anh ấy kéo lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Gì vậy, Chu Xuân?” Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, lại muốn làm gì nữa đây?
Tôi thấy anh ấy cầm chiếc áo kia, bỗng cảm thấy không ổn.
“Buộc lại.”
“Thôi mà, váy này có hở hang gì đâu.”
“Tôi nói, buộc lại.”
Tôi cũng không hiểu anh ấy nổi gió kiểu gì, bèn lớn tiếng cãi lại: “Em nói là không!”
“Được, cô không tự buộc, để tôi làm cho cô?”
Não tôi lập tức đơ toàn tập.
Sau vài giây phản ứng, tôi nói: “Được thôi!”
Tôi đang mong còn gì, cơ hội tiếp xúc thân mật thế này không nhiều, tôi còn tranh thủ vạch kế hoạch chiến đấu trong đầu nữa cơ đấy, chuyên nghiệp chưa!
Chỉ tội cho cái váy xinh xinh này, để lần sau chị lại dẫn em ra ngoài chơi tiếp.
Mặt Chu Xuân càng đen.
Chắc anh ấy chưa gặp ai mặt dày như tôi đâu.
Anh ấy đứng trước mặt tôi, kéo tôi lại gần, bao trọn tôi trong vòng tay mình.
Rồi bắt đầu vòng áo quanh người tôi, tìm cách buộc.
Hai chúng tôi đối diện sát rạt — trong mắt người ngoài, y như đang ôm nhau vậy.
Khoảng cách này gần đến mức tôi có thể nhìn thấy rõ yết hầu của anh ấy. Không biết yết hầu của con trai sờ vào cảm giác thế nào nhỉ?
Tôi hít nhẹ, người anh ấy thoang thoảng mùi sữa tắm. Không phải nói con trai thường có mùi khó chịu sao? Mà sao anh ấy lại thơm thế chứ?
Môi tôi suýt nữa thì chạm vào cổ anh ấy.
Ngay lúc tôi đang lơ mơ nghĩ linh tinh, Chu Xuân bất ngờ kéo mạnh một cái.
Anh ấy công khai trả đũa tôi à?
Anh ấy cố ý thì tôi cũng không thể thua được.
Tôi giả vờ bị kéo lảo đảo, cả người nhào vào lòng anh ấy, môi tôi “vô tình” chạm vào cổ anh ấy rồi mới từ từ ngẩng đầu lên.
Tôi giơ nắm tay nhỏ đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh ấy: “Chu Xuân, anh buộc chặt quá rồi, nới ra chút đi.”
“Chặt? Tôi thấy vừa vặn mà.” Anh ấy lùi ra sau, biểu cảm có phần ngượng ngùng.
Ồ kìa, hóa ra là một anh chàng ngây thơ, tôi giả vờ không thấy gì, tiếp tục than thở: “Nhưng em thấy chật, khó chịu lắm luôn.”
Tôi phải nín thở mãi mới chịu nổi.
“Lên núi.” Anh ấy quay lưng bỏ đi.
Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, chắc tôi đã cho anh ấy c.h.ế.t đến mấy vạn lần.
Tôi cúi đầu kéo áo lỏng ra chút, lúc này mới dễ thở hơn.