Từ Lúc Gặp Em

Chương 7



7.

Khi đến nơi, tôi đứng sững lại.

Chúng tôi đứng trên bệ nhảy bungee, nghe nhân viên hướng dẫn các quy tắc an toàn.

Chu Xuân thấy tôi không phản ứng gì, mới chậm rãi lên tiếng: "Sao vậy, sợ à? Nếu sợ thì đừng chơi, cứ đứng nhìn tôi nhảy thôi."

Hahaha, tôi ngửa mặt lên trời cười lớn.

Không ngờ, điều tôi muốn thực hiện từ lâu lại trở thành sự thật hôm nay!

Mấy năm trước tôi đã rất muốn nhảy bungee, nhưng lúc đó không đủ tuổi. Sau này khi đủ tuổi rồi, tôi lại nhận ra chẳng ai trong đám bạn dám đi cùng. Ai ngờ, Chu Xuân lại hiểu tôi đến thế!

Anh ấy nhìn càng lúc càng hợp mắt tôi.

Chu Xuân có vẻ muốn nói gì đó, nhìn tôi một lúc rồi mới nói: "Cô... cô từ từ thôi, đừng kích động, để tôi nhảy trước."

Anh ấy làm sao biết tôi đang rất kích động nhỉ? Chắc là tôi biểu hiện quá rõ rồi, đúng là phải giữ bình tĩnh.

Khi anh ấy nhảy xuống rồi quay lại, mặt anh có vẻ hơi tái.

Tôi bước tới, hỏi anh: "Không sao chứ?"

"Đ-đương nhiên không sao." Anh ngại ngùng quay mặt đi.

"Vậy anh ngồi đợi em một chút nhé, em đi nhảy đây."

"Ơ... cô đừng chơi nữa."

Sao có thể vậy được, cơ hội hiếm có thế này, làm sao có thể bỏ qua?

"Không sao đâu." Tôi vỗ vai anh, rồi thẳng bước đi lên phía trước.

Khi tôi đứng trên bệ nhảy bungee, nhìn xuống dưới, đúng là khá cao, nhưng lại kích thích quá!

Nhân viên kiểm tra bảo vệ, rồi nói: "Chuẩn bị xong rồi, có thể nhảy."

"Được." Tôi mở rộng tay, nhắm mắt lại, tưởng tượng mình như một con chim nhỏ đang bay giữa bầu trời tự do.

Tôi nhảy xuống.

Khi an toàn trở lại bệ nhảy, tôi vẫn cảm thấy phấn khích như lúc ban đầu—hôm nay thật quá đáng giá!

Chu Xuân thấy tôi cười quá nhiều, sắc mặt anh ấy càng tối lại.

Chẳng lẽ tôi nên giả vờ sợ một chút?

Tôi giả vờ ôm trán, liếc anh một cái, rồi nhẹ nhàng nói: "Chu Xuân, em cảm thấy hơi chóng mặt."

Tôi khoác tay anh, tựa vào anh.

Như vậy có thể được chưa?

8.

Ngày thứ chín tôi theo đuổi Chu Xuân.

Sau lần Chu Xuân đưa tôi đi nhảy bungee, với tinh thần "có đi có lại," tôi chủ động mời anh ấy đi xem phim tối nay.

Anh ấy đồng ý rất nhanh.

Ăn xong tối ở nhà hàng, tôi đưa điện thoại cho anh ấy để anh chọn phim.

Chu Xuân nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, một lúc lâu mới nói: "Em chắc chắn không?"

"Chắc chắn." Xem một bộ phim mà còn lề mề thế à?

Cuối cùng, khi anh chọn xong phim, đưa điện thoại lại cho tôi.

Tôi nhìn tên phim trên màn hình, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Phim kinh dị. Lại là thể loại yêu thích của tôi.

Chu Xuân sao lại hiểu tôi đến thế, không lẽ...

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt như vậy, tôi mới dập tắt được cái suy nghĩ nhỏ trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đợi ở đây nhé." Chu Xuân nói xong câu này rồi đi lấy vé ở máy tự động.

Tôi gật đầu, rồi đi đến quầy.

Khi tôi ôm thùng bỏng ngô và mang hai cốc nước đến tìm anh, tôi thấy anh đã đứng đợi tôi ở cửa vào.

Tôi chạy nhanh tới.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

"Đây, mua cho anh cốc trà chanh." Tôi đưa trà cho anh.

Anh nhìn tôi một cái, im lặng nhận lấy, không nói gì.

Khi chúng tôi vào trong phòng chiếu, thấy không có nhiều người, liền chọn một chỗ ở hàng ghế sau rồi ngồi xuống.

Tôi chăm chú nhìn màn hình, gần như không ăn bỏng ngô.

Màn hình chiếu những âm thanh u ám, cảnh tượng đáng sợ, khiến tôi cũng cảm thấy hồi hộp, tất nhiên, không phải là sợ, mà là phấn khích.

A!

Không biết ai hét lên một tiếng, làm không khí trong rạp phim càng trở nên căng thẳng hơn.

Tôi liếc nhanh qua Chu Xuân, anh ấy vẫn đang nhìn màn hình rất chăm chú.

Tôi không rời mắt khỏi màn hình, vừa mò lấy cốc nước để uống, hút một ngụm thật sâu, mới cảm thấy đỡ khát hơn.

Khi phim kết thúc, tôi đứng dậy để lấy cốc trà chanh, vô tình liếc mắt qua.

Hả?

Tôi không thể tin vào mắt mình, lại nhìn kỹ thêm một lần.

Sao cốc trà của Chu Xuân cũng có vết môi phớt hồng nhạt? Mặc dù rất mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện, nhưng thật sự có!

Đầu tôi như nổ tung!

Tôi vội vàng đưa tay định lấy cốc trà của anh, không ngờ, anh lại nhanh chóng cầm lấy trước. 

"Chu Xuân, đưa em cốc đó, em sẽ vứt vào thùng rác." Tôi chăm chăm nhìn cốc trà trong tay anh.

"Đợi một chút, tôi cũng khát." Anh nói rồi ra vẻ định uống.

Tôi vội vàng ngừng anh lại.

"Cái trà này... nó... không ngon, để em đi mua cho anh cốc khác."

"Không cần, cốc này vừa đủ."

"Đừng..." Tôi chưa kịp nói hết câu.

Anh ấy trước mặt tôi đã uống luôn.

Tôi...

Anh ấy chắc không phát hiện ra chứ? Tôi hơi xấu hổ nhìn anh.

Anh uống vài ngụm, rồi đưa lại cho tôi.

Bất ngờ nói: "Ngọt thật đấy."

Tôi ??????

Khi tôi đi ra từ nhà vệ sinh để sửa lại lớp trang điểm, tôi càng nghĩ càng cảm thấy đầu da đầu tê dại, không biết nếu Chu Xuân phát hiện ra, anh ấy có g.i.ế.c tôi không.

Nghe nói anh ấy rất sạch sẽ.

Không biết là thật hay giả.

Khi tôi lững thững bước ra từ nhà vệ sinh, tôi thấy anh ấy đang dựa vào tường, cúi đầu nhìn điện thoại.

Vai rộng, eo thon, đôi chân dài, tóc ngắn càng thu hút ánh nhìn.

Không thể không nói, người nổi bật thì cũng bình thường thôi, với vẻ ngoài này, chắc chắn sẽ khiến nhiều người phải trầm trồ.

Tôi đi tới: "Đi thôi."

Anh ấy cất điện thoại, nhìn tôi một cái: "Ừ."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com