Từ Lúc Gặp Em

Chương 8



9.

Ra khỏi rạp chiếu phim, chẳng biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu mưa lâm râm.

Anh ấy không nói một lời, bảo tôi đứng yên đừng nhúc nhích, rồi lập tức chạy đi.

Tôi vốn định nói là, mưa có chút xíu thế này thì chẳng sao cả.

Nhưng anh đã chạy xa rồi.

Lúc tôi nhìn thấy anh trở lại, anh đang che một chiếc ô, chậm rãi đi về phía tôi.

Anh giơ ngón tay ngoắc tôi lại.

Tôi chui vào trong ô, sóng vai đi cạnh anh.

Tuy mưa không lớn, nhưng đường thì trơn thật đấy.

Tôi mang giày cao gót, đi đứng cũng phải cẩn thận từng bước.

Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến – tôi trượt chân một cái, suýt ngã.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

May mà Chu Xuân kịp thời đỡ lấy cánh tay tôi.

Tôi khom người xuống, thử xoay nhẹ cổ chân một chút.

“Hự...” – Đau thật.

Chu Xuân thấy vậy, đưa ô cho tôi, rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ấn vào mắt cá chân tôi: “Đau à?”

“Ừm.” Tôi vội gật đầu, chỉ sợ anh lỡ tay ấn mạnh, cái chân này chắc tiêu.

Anh thở dài một tiếng, quay lưng lại, ngồi xuống.

??

Thấy tôi đứng đơ ra không phản ứng, anh ngoái đầu nhìn tôi một cái: “Lên đi.”

Thật sự là... bất ngờ quá mức.

Tôi cũng không khách sáo, vòng tay ôm lấy cổ anh, cầm ô trong tay, trèo lên lưng anh.

Tựa lên lưng anh, tôi không hiểu sao lại thấy cảm giác này... lạ mà hay.

Tôi cũng từng được người cõng – anh trai, ba tôi – nhưng đó là hồi nhỏ.

Còn bây giờ, đã là người trưởng thành, đây là lần đầu tiên tôi được một chàng trai cõng như thế, lại còn là người mới quen không bao lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thật ra thì... Chu Xuân cũng rất tốt.

Tôi thấy tim mình ấm lên, tựa đầu vào vai anh: “Chu Xuân, cảm ơn anh.”

Tôi nói thật lòng – không chỉ vì hành động của anh bây giờ, mà còn vì lần trước anh đã cùng tôi đi nhảy bungee. Tôi không ngờ rằng người thực hiện “lần đầu tiên” cùng tôi, lại là anh.

Chu Xuân khựng lại một chút, đứng yên, rất lâu sau mới nói: “Không cần cảm ơn.”

Tôi bỗng thấy tò mò về con người anh. Anh không giống như những gì người ta đồn.

Tôi muốn tìm hiểu thêm về anh. Nghĩ đến chuyện giờ này vẫn chưa có WeChat của anh, tôi hỏi: “Chúng ta quen nhau cũng lâu rồi mà, cho em add WeChat của anh đi, tiện liên lạc.”

“Trong túi quần tôi đấy, tự lấy.”

Anh đã nói thế thì tôi cũng không ngại, đưa tay lần vào túi anh.

Không có ở bên trái, tôi liền mò sang túi bên phải.

Túi quần anh khá sâu, lại nằm thấp. Tôi cứ thế đưa tay vào dò tìm.

Chu Xuân lúc này lên tiếng: “Em đang mò cái gì đấy?”

“Hả?” Tôi ngoài tìm điện thoại ra thì còn mò cái gì được nữa…

Nhìn xuống, tôi sững người – vị trí tay tôi đặt, hình như... không đúng cho lắm...

Tôi như vừa chạm phải khu vực cấm...!!

Tôi lập tức rụt tay lại, mặt đỏ bừng, không biết phải nói gì để chống chế.

Dù có nói gì, cũng chẳng khác nào ngụy biện. 

Chắc anh ấy nghĩ tôi là một tên biến thái mất rồi...

Anh rút tay ra, móc điện thoại từ túi quần ra đưa cho tôi, giọng đều đều không chút cảm xúc: “Mật khẩu là 0000, tự mà add.”

Nhưng mà...

Tôi lén liếc lên, nhìn thấy... vành tai anh đỏ rực, như m.á.u sắp trào ra vậy.

Ôi trời ơi...

Làm tôi cũng ngượng muốn chết.

Tôi biết điều không nói gì thêm, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, nhận lấy điện thoại anh rồi mở WeChat.

Avatar WeChat của anh là một hình anime, tên tài khoản chỉ có mỗi chữ “Xuân” – rất đơn giản.

Tôi không dám nhìn kỹ, vội vã thêm bạn xong, liền trả điện thoại lại vào túi quần anh – nhanh như chớp, sợ lại lỡ chạm phải thứ không nên chạm lần nữa…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com