Thái tử có tình với ta, dù có sơ suất đôi chút cũng có thể bù đắp, nhưng Thái hậu thì lại xem ta như con sâu cái kiến.
Có thánh chỉ của Hoàng đế che chở, Thái hậu chắc không vì trút giận mà đối nghịch với con cháu, cưỡng ép lấy mạng ta, nhưng cũng chỉ đến thế, có rất nhiều cách hành hạ người.
Nếu ta nghe theo sắp xếp của Thái hậu, hoặc không tranh sủng làm một kẻ vô danh, có lẽ có thể tránh được kiếp nạn này, nhưng vẫn còn những cực khổ khác đang chờ ta.
Trốn tránh là vô dụng, một bước đi nhàn rỗi của kẻ trên cao cũng có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của ta. Đã nhập cuộc, thì không còn cơ hội trốn tránh nữa.
Thái hậu thì sao chứ, bà ta già rồi, lại vì giữ vinh hoa cho Quốc công phủ mà gần như ép buộc Thái tử cúi đầu trước mình, điều này là không thể.
Dù Thái tử từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thái hậu, cũng không phải con rối để Thái hậu điều khiển. Càng ép buộc, ngược lại càng đẩy hắn đi xa hơn.
Ngày Thái hậu định ra là nửa tháng sau. Ta biết Thái hậu tin Phật, vì vậy bắt đầu ăn chay từ sớm, cũng không cùng phòng với Thái tử.
Đông cung có tai mắt của Thái hậu, nếu có tâm đều có thể dò la được. Ta không sợ liếc mắt đưa tình với người mù, chỉ sợ một lúc sơ suất gây ra sai lầm lớn.
Thái tử không có ý kiến đối với quyết định của ta, thậm chí thấy dáng vẻ như lâm đại địch của ta mà sinh ra mấy phần áy náy. Đáng lẽ đây phải là trách nhiệm của hắn, giờ lại để ta gánh chịu.
Đến ngày hẹn, ta thay áo quần giản dị kín đáo, trâm cài đầu cũng đổi thành đồ bạc.
"Đừng quá lo lắng, cô cùng nàng vào cung, nhất định sẽ bình an đưa nàng về."
"Thiếp tin điện hạ." Bất kể có thực hiện được hay không, ít nhất đó là lời hứa của hắn với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-22.html.]
Thái tử một mình ngồi xe ngựa tám con, ta đi theo sau, ngồi kiệu hai người khiêng, tiễn hắn vào cung từ thiên môn, đi vòng một đoạn, từ cửa hông vào trong cung.
Hắn không thể thể hiện rõ sự thiên vị với ta trước mặt Thái hậu, đi trước ta một bước đến thỉnh an Thái hậu. Nếu Thái hậu làm khó ta, hắn cũng tiện xin cho ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Trên đường còn có thể vén rèm kiệu nhìn ra ngoài, sau khi vào cung thời khắc nào cũng phải giữ quy củ, tuyệt đối không được làm vậy.
Xung quanh yên tĩnh như khu vực không người, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy. Trong kiệu ánh sáng mờ mờ, lại bị đưa đến nơi không biết, trong lòng ta dấy lên nỗi sợ khó tả, còn sợ hơn cả lần đầu vào cung.
Xuống kiệu, ta vịn tay Xuân Đào bước ra, trước mắt là cánh cửa lớn sơn đỏ thẫm đóng chặt, trước cửa có thị vệ canh gác.
Kiệu phu nói vài câu với thị vệ, thị vệ vào hỏi, cửa kẽo kẹt mở ra, chốc lát đóng lại, không lâu sau lại mở.
"Ma ma nói, chỉ cho phép một mình Lương đệ đi vào."
"Ta đã biết, ngươi cứ đợi ở bên ngoài đi." Ta dặn dò Xuân Đào đang lo lắng, rồi một mình bước vào Từ Ninh cung.
Lần này Thái hậu cố tình để ta một mình đối mặt với tất cả. Dù Xuân Đào không giúp được gì nhiều, nhưng có người bên cạnh vẫn khiến ta an tâm hơn. Bà ta muốn ta không nơi nương tựa.
Ta đến thế giới này vốn đã không nơi nương tựa, không sợ thủ đoạn nhỏ nhặt này. Huống chi Thái tử cũng có mặt, hắn sẽ giúp ta.
Sau cánh cửa là một vị ma ma tóc đã hoa râm, đỡ tay ta cười từ ái: "Thái hậu nương nương đang tiếp khách quý, không tiện gặp Lương đệ, Lương đệ cứ thỉnh an ở ngoài điện trước đi."
Ta quỳ xuống nền đá trước điện, dập đầu về phía chính điện: "Nô tỳ Lý thị cung thỉnh Thái hậu nương nương thánh an, nguyện Thái hậu nương nương vạn phúc vạn thọ, tường khang kim an."
Ta cố gắng hết sức hô lên câu này mà không để mất thể diện, nhưng người trong điện không có phản ứng gì, không cho ta đứng dậy, cũng không bảo ta lui.