Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 23



Xuân Đào từng nói muốn may đệm đầu gối vào áo lót cho ta, nhưng ta sợ bị người khác phát hiện nên từ chối, dù sao quỳ một lần cũng không sao.

Nhỡ đâu bị bắt được, trị ta tội đại bất kính, dù có thánh chỉ che chở cũng không thể bảo vệ ta chu toàn.

Ta quỳ trên nền đá cứng, không biết đã quỳ bao lâu, đầu gối đau nhức, đầu dập đến sung huyết, thái dương đập thình thịch.

"Thái tử sẽ đến cứu ta." Ta nghĩ, rồi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

Là Thái tử đến rồi, tuy không thể ngẩng đầu nhưng ta vẫn nhận ra hắn, hắn sẽ đến cứu ta.

Nhưng không phải vậy, hắn đi ngang qua người ta, rất nhanh đã đi xa, thậm chí không dừng lại một khắc nào.

Trước mắt ta bỗng nhiên mờ đi, vài giọt nước mắt thấm ướt nền đá, rồi nhanh chóng biến mất.

Không được khóc, không thể thất thố trước mặt Thái hậu. . .

Gần đến giờ ngọ, nền đá bị nắng thiêu nóng bỏng, lưng ta cũng đau rát, mồ hôi từ trán thấm xuống nền đá, cốt nhục ta cũng cứng đờ như nền đá vậy.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hai chân như không phải của mình, hoàn toàn không còn cảm giác, trong dạ dày cuộn trào chua xót, lúc này dù có thể đứng dậy cũng không còn sức nữa.

Như sắp ngất đi. . . có lẽ ngất đi còn tốt hơn. . .

Suy nghĩ của ta bắt đầu không còn kiểm soát được, lúc thì oán hận Thái tử không giúp đỡ, lúc thì tức giận vì sự sỉ nhục của Thái hậu, thậm chí nghĩ có cơ hội sẽ đ.â.m c.h.ế.t mụ già này cho xong.

Tiếng mở cửa cắt đứt dòng suy nghĩ điên cuồng của ta, giọng nói quen thuộc khiến ta lấy lại lý trí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-23.html.]

"Nha đầu kia phạm lỗi gì vậy? Nếu không phải chuyện lớn, cô cô để nàng ta đứng dậy đi."

"Ôi chao, đều tại lão nô sơ suất, sau khi gặp Thái tử, Thái hậu nương nương cảm thấy không khỏe, uống thuốc xong đã ngủ rồi. Lão nô bận hầu hạ Thái hậu nương nương, lại quên mất Lý Lương đệ còn quỳ ở đây. Lương đệ mau đứng dậy đi."

Khi đang nói chuyện, một bàn tay khô quắt nắm chặt cánh tay ta, gần như kéo ta đứng dậy. Bên kia cũng có người đỡ ta, liếc mắt thấy là Thúy Lan.

"Hôm nay ta đến thỉnh an Thái hậu nương nương, không ngờ lại trùng hợp vậy, Lương đệ cũng ở đây." Nhị cô nương y phục lộng lẫy, cười nói động lòng người, tạo thành sự tương phản rõ rệt với bộ dạng chật vật của ta.

"Vâng, nô tỳ cũng không ngờ. Nếu Thái hậu nương nương nghỉ ngơi rồi, nô tỳ không tiện quấy rầy nữa, xin cáo lui trước." Ta quay người nhìn về phía lão ma ma.

"Hôm nay thật không phải lúc, phiền Lương đệ mấy ngày nữa lại đến thỉnh an Thái hậu nương nương." Giọng điệu của ma ma từ ái, nhưng trong mắt lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương.

"Nô tỳ tuân mệnh." Ta cung kính đáp lại, trong lòng tính toán lần sau vào cung nên giấu vũ khí gì để ám sát lão yêu bà này.

"Giờ nắng độc lắm, cẩn thận say nắng. Ở chỗ Thái hậu nương nương có không ít y phục của ta, vẫn nên thay đồ rồi hãy về." Nhị cô nương tỏ vẻ quan tâm.

"Đa tạ cô nương quan tâm, chỉ là nô tỳ thân phận thấp hèn, sao dám làm phiền Thái hậu nương nương, lại càng không xứng mặc y phục của cô nương."

"Ngươi cũng từng hầu hạ bên cạnh ta, ta coi ngươi như muội muội, không cần đa lễ, theo ta đi." Nhị cô nương không đợi ta từ chối, kéo ta đến một thiên điện.

Thúy Lan bưng chiếc váy hoa rực rỡ đi ra sau bình phong, kiên quyết muốn hầu hạ ta trang điểm. Ta đành chấp nhận, may mà trong áo lót không có may đệm đầu gối, nếu không lại bị nắm thóp.

Sau khi trang điểm xong, ta mặc chiếc váy áo màu đỏ thêu hoa với bươm bướm, nhưng trên búi tóc chỉ có đồ trang sức bằng bạc đơn giản, trông rất không hợp, như nha hoàn trộm mặc đồ của tiểu thư vậy.

Có lẽ đây là lời cảnh cáo của Nhị cô nương dành cho ta, nhưng nàng ta không nói rõ, ta cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

"Nô tỳ tạ ơn cô nương thương xót, đại ân của cô nương, nô tỳ suốt đời không quên."