"Chúng ta là người quen cũ, sao phải khách sáo thế, ngươi chắc cũng đói rồi, dùng chút điểm tâm đi."
"Nô tỳ tuân mệnh." Ta ngồi bên cạnh Nhị cô nương, trên bàn là vài món điểm tâm nhạt miệng, không xa đặt một núi băng cao nửa mét, một tiểu nha hoàn đang quạt gió sau núi băng.
Không lâu sau, hai nha hoàn bưng ấm trà lớn và vài chén trà vào phòng: "Cô nương, trà lạnh mà người dặn dò đã nấu xong rồi ạ."
"Đặt xuống đi. Ngươi hôm nay phơi nắng lâu thế, uống chút trà lạnh để giải nhiệt."
"Nô tỳ tạ ơn cô nương quan tâm." Ta nhận lấy chén trà nha hoàn đưa tới uống một hơi cạn sạch.
Vị hơi đắng, ta không biết ý đồ của Nhị cô nương khi chuẩn bị trà lạnh là gì, có thể là mua chuộc lòng người, có thể trong đó có thuốc tuyệt tự, bất kể là khả năng nào, ta đều không có quyền từ chối.
Ta đã nhìn ra rồi, Thái hậu và Nhị cô nương một người đóng vai hiền lành, một người đóng vai độc ác, chính là vì để ta trở thành nô tài trung thành của Nhị cô nương. Trước khi đạt được mục đích, họ sẽ không tha cho ta.
Nếu ta không chịu, Thái hậu sẽ lại triệu ta vào cung, nghĩ đủ cách ngược đãi ta.
Vừa đặt chén trà xuống, nha hoàn lập tức rót đầy, Nhị cô nương mỉm cười nhìn ta, ta cúi đầu uống cạn lần nữa.
Ép người uống trà chỉ là là huấn luyện tính phục tùng, ta sẽ thể hiện bộ dạng mà nàng ta muốn thấy.
Một ấm trà lạnh uống hết sạch, trong dạ dày cuộn trào, ẩn ẩn có cảm giác buồn nôn. Ta không thể ở lại đây, tuy không được gặp Thái hậu, nhưng thất thố trong cung của Thái hậu vẫn là đại bất kính.
"Xin cô nương nhận đại lễ của nô tỳ." Ta quỳ gối, dập đầu với Nhị cô nương, "Nếu không có cô nương, hôm nay nô tỳ không biết phải làm sao. . ."
"Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách sáo." Nhị cô nương tự tay đỡ ta dậy, thấy ta ngấn lệ, đôi mắt đầy vẻ kính phục, nụ cười càng thêm dịu dàng.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Thái tử biểu ca sủng ái ngươi như vậy, chắc sau này dù Thái tử phi có khó dễ với ngươi, cũng sẽ bảo vệ ngươi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Liệu có không? Dù hắn muốn cũng chưa chắc làm được, giống như hôm nay vậy, huống chi sau này hắn có thể không còn muốn nữa.
"Nô tỳ chỉ mong Thái tử phi nương nương có thể nhân hậu như cô nương, dù làm trâu làm ngựa cũng cam tâm." Hừ, chính vì Thái tử sẽ không luôn bảo vệ ta, nên ngươi càng không thể làm Thái tử phi.
"Ngươi có suy nghĩ như vậy, tự nhiên là rất tốt." Nhị cô nương tháo một cây trâm vàng trên đầu, cài lên đầu ta, "Y phục đẹp cũng phải có trang sức đẹp phối hợp, như vậy mới xứng đôi vừa lứa."
"Nô tỳ thụ giáo."
Thấy ta hiểu chuyện, Nhị cô nương tỏ vẻ hài lòng, lại kéo ta nói chuyện phiếm một hồi lâu, ngầm dò hỏi tin tức về Thái tử. Ta đối phó qua loa, ánh mắt mơ hồ, sự mệt mỏi hiện rõ.
"Thôi được rồi, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, khi nào có cơ hội, ta sẽ xin chỉ đến Đông cung thăm ngươi."
Cuối cùng Nhị cô nương cũng từ bi thả cho ta về, ta tạ ơn không ngớt rồi lui ra.
12
Trên đầu gối ta nổi một mảng bầm tím, dù đã nghỉ ngơi một lúc lâu, nhưng vừa đứng lên, hai chân vẫn không khỏi run rẩy. Thúy Lan đỡ ta đi ra khỏi Từ Ninh cung.
Ngoài cửa cung trừ Xuân Đào và kiệu phu, còn có Mậu Minh - người bên cạnh Thái tử.
"Sao ngươi lại ở đây, có phải là ý của điện hạ không?" Đợi Thúy Lan rời đi, ta mới hỏi.
"Bẩm Lương đệ, đúng vậy. Trước mặt Thái hậu nương nương, Điện hạ không tiện nói nhiều, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng, đặc biệt sai nô tài đợi ở đây, nếu có tin tức gì sẽ lập tức bẩm báo."
Đương nhiên ta hiểu rõ lúc trước Thái tử không tiện lên tiếng, chỉ là khi đó vẫn không nhịn được sinh lòng oán hận. Đến khi tỉnh táo lại, cũng có thể hiểu được cho hắn.
Dù hắn có yêu thích ta, cũng sẽ không vì ta mà mang tiếng ngỗ nghịch với Hoàng thượng, ngỗ nghịch với Thái hậu, mang danh bất hiếu trên lưng.