Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 25



Nếu ta so đo những chuyện này, chỉ càng đẩy Thái tử ra xa hơn mà thôi. Có lẽ, đối với hắn ta chẳng là gì cả, nhưng hắn cũng là người duy nhất trên đời này quan tâm đến ta. Nghĩ như vậy, tia oán hận cuối cùng trong lòng ta cũng tiêu tan.

"Ta không sao, cứ bảo điện hạ yên tâm. Chỉ là Nhị cô nương Thành Quốc công phủ giữ ta ở lại thay đồ với uống trà nên về muộn. Ngươi cứ thế mà bẩm báo với điện hạ. Ta một thân một mình trong cung rất bất tiện, về trước đây." Nói xong ta bước vào kiệu, Xuân Đào sai kiệu phu khởi hành.

Rèm kiệu buông xuống, ngăn cách ta với thế giới bên ngoài. Không gian vốn khiến ta bồn chồn bất an này giờ lại vô cùng an tâm.

Đường về dường như dài hơn lúc đi, kiệu lên xuống xóc nảy, đầu ta đau âm ỉ, trong dạ dày không ngừng cuộn trào.

Ta cố nhịn cơn khó chịu, không dám phát tác trong cung, chỉ có thể bảo Xuân Đào sai kiệu phu đi nhanh hơn, nhưng như vậy lại càng xóc hơn.

Cuối cùng cũng về đến Đông cung, sắc mặt ta đã tái nhợt, toát mồ hôi lạnh khắp người.

"Lương đệ, hay là. . ."

"Về Ký Xuân viện." Đã kiên trì được đến lúc này, không thể công cốc.

Vào phòng đóng cửa, ta không cần phải cố nén buồn nôn nữa, không kịp chuẩn bị ống nôn, ta vội vã lao đến chậu đồng rửa mặt nôn hết những thứ trong dạ dày ra.

"Ọe. . . ọe. . ." Đến mật xanh cũng nôn ra.

Xuân Hạnh đưa trà cho ta súc miệng, xua tan vị chua đắng trong miệng.

"Lương đệ nghỉ ngơi trước đã, nô tỳ lập tức sai người đi mời Thái y." Xuân Đào đỡ ta đứng dậy, ta bỗng thấy mặt mày tối sầm, toàn thân mất hết sức lực, đứng cũng không vững.

Ta thấy gương mặt hoảng hốt của Xuân Đào và Xuân Hạnh, nghe thấy họ gọi ta, rồi không biết gì nữa. . .

"Mau đi bẩm báo điện hạ, Lương đệ ngất rồi!"

Khi mở mắt ra, chỉ thấy gương mặt lo lắng của Thái tử.

Hắn vẫn luôn túc trực bên giường ta sao? Xem ra lần này hắn rất áy náy, có thể bù đắp cho sự xúc phạm mấy ngày trước, có lẽ còn sẽ bồi thường cho ta.

Dù đầu đau dữ dội, suy nghĩ cũng không tỉnh táo, ta vẫn nhanh chóng nghĩ cách phải diễn thế nào.

"Điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến. . ." Ta nắm lấy tay Thái tử, đôi mắt ngấn lệ, giọng yếu ớt mang theo tiếng khóc nói.

"Là cô không bảo vệ được nàng, đều tại cô. . ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-25.html.]

"Là thiếp vô phúc, không được Thái hậu nương nương yêu thích, Điện hạ đừng đau lòng, nếu làm tổn thương đến thân thể, chỉ khiến thiếp càng đau lòng hơn." Ta giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng bị Thái tử giữ lại.

"Nàng cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe, truyền Thái y, bắt mạch thêm lần nữa."

Màn giường buông xuống, ta đưa cổ tay phải ra, một chiếc khăn phủ lên cổ tay, Thái y cách khăn bắt mạch cho ta.

"Lương đệ bị say nắng nên mới như vậy, thêm vào đó gần đây lo nghĩ quá độ, khó tránh tổn thương thân thể. Vi thần sẽ kê vài thang thuốc sơ can giải uất, lại uống thêm thuốc giải nhiệt, sẽ không sao."

"Kê thêm ít thuốc bôi ngoài trị thương, đừng để quỳ mà tạo thành tật."

"Vi thần tuân mệnh."

"Trong những thứ nôn ra có vật gì hại thân không?"

"Không có, chỉ là dùng quá nhiều đồ lạnh dễ tổn thương tỳ vị, nhưng đã nôn ra rồi, hẳn là không sao. Ồ?" Ta nhận thấy Thái y ấn mạnh tay hơn.

"Cái này. . ."

"Có gì không ổn?"

"Mạch như châu lăn ngọc chuyển, Lương đệ. . . dường như có thai tượng, chỉ là còn ít tháng, vi thần không dám khẳng định."

"Nguyệt tín của chủ tử đã trễ hơn mười ngày rồi." Đó là giọng của Xuân Đào.

"Ngươi kê vài thang thuốc bổ thai dưỡng thân, cứ ba ngày đến bắt mạch một lần, trước khi xác định có thai đừng rêu rao. Các ngươi phải canh giữ Ký Xuân viện cho tốt, cô sẽ điều thêm người đáng tin đến, đừng để kẻ khác chui chỗ trống."

Ta tất nhiên cũng nghe thấy lời Thái y, một tay vuốt ve bụng, không dám tin mình có thể có thai.

Nếu thật sự có thai, thai kỳ đầu đã quỳ lâu như vậy, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Sau khi được sủng ái, ta đã chấp nhận khả năng sẽ sinh con trong thời đại lạc hậu này, nhưng không ngờ lại bất ngờ đến vậy.

Ta tính toán lợi ích lẫn bất cập của việc có thai lúc này, thấy Thái tử vén màn giường, ta lập tức đổi sang vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.

"Điện hạ, ta thật sự. . . thật sự. . ."

"Thái y vẫn chưa thể xác định, nhưng cũng phải chuẩn bị rồi. Nếu là thật, đây sẽ là đứa con đầu tiên của cô. Đợi nàng sinh xong, bất kể trai gái, cô sẽ xin thánh chỉ phong nàng làm Trắc phi, sau này sẽ không để ai bắt nạt nàng nữa."

Ta chưa kịp mở miệng, Thái tử đã ban cho một đặc ân lớn, hôm nay cũng coi như nhờ họa được phúc.