Tự Tha Thứ

Chương 3



Chương 3

 

Từ xa có chiếc xe tiến đến, khá bất ngờ người bên trong lại là chồng của Phan Minh Huệ, anh ta hạ cửa xe xuống cất tiếng.

 

 “Chào cô, tôi là chồng của Phan Minh Huệ tên Hạ An, giờ này không còn xe đâu, cô lên đi tôi cho cô quá giang”

 

Chần chừ một lát, Vương Diễm quyết định lên xe anh ta ngồi, mở cửa xe vào trong, cả cơ thể cô như được sưởi ấm.

 

Hạ An nhìn người phụ nữ đã vào xe, cẩn thận anh bật hệ thống sưởi lên, anh hỏi cô.

 

 “Cô về đến đâu?”

 

 “Anh cho tôi xuống chung cư S nhé” 

 

“May mắn tôi cũng gần đó” 

 

“Cảm ơn anh”

 

 “Không có gì”

 

Vương Diễm quan sát anh ta, một người đàn ông điển trai, cơ thể cao lớn, nhìn qua tấm thẻ nhân viên treo trên gương chiếu, anh ta còn là giáo sư tại đại học danh tiếng.

 

Cô không hiểu nổi Phan Minh Huệ, một người đàn ông xuất sắc như vậy, tại sao cô ta lại đi ngoại tình với một kẻ như chồng cô.

 

Rõ ràng là Vũ Thiên Kỳ không giỏi bằng, đẹp bằng, giàu bằng thậm chí địa vị xã hội cũng không bằng, cô thở dài tiếc nuối, nếu như là cô thì chắc chắn sẽ yêu thương người đàn ông này tới chết. 

 

 “Vợ tôi đã ngoại tình với chồng cô, cô chắc hẳn cũng biết”

 

Vương Diễm hơi giật mình vì câu hỏi thẳng thừng của anh ta, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời. 

 

“Tôi đã biết”

 

 “Cô muốn trả thù không?” 

 

“Không, tôi không muốn”

 

 “Tại sao chứ, anh ta đã phản bội cô mà?”

 

“Đúng đã phản bội tôi, tôi có tức giận nhưng hận thù thì không, tôi đã quá mệt mỏi vì nhiều thứ khác, tôi không còn sức có chỗ cho sự hận thù”

 

Hạ An ngạc nhiên, lần đầu tiên anh thấy một người có quan điểm lạ kỳ như Vương Diễm, anh cẩn thận nhìn cô một lát.

 

Vương Diễm rất thanh tú, gương mặt gây thiện cảm, cảm giác ai cô cũng có thể làm quen và thân được, một kiểu người rất dễ chung sống đây.

 

“Tôi đoán cô hết yêu anh ta rồi, nên cô mới bình thản vậy” 

 

“Tôi nói anh đừng giận, chúng tôi đã ngừng nói chuyện với nhau từ 3 tháng trước, anh ấy nói chỉ yêu vợ anh, chưa bao giờ có tôi” 

 

“Sao tôi phải giận, vì anh ta yêu vợ tôi sao?”

 

 “Chẳng phải anh cũng yêu vợ anh sao?” 

 

“Tôi hành động rõ ràng vậy à”

 

Đầu Vương Diễm gật nhẹ, đôi tay giơ lên và vai nhún thể hiện điều anh vừa nói là tất nhiên, Hạ An cười nhẹ. 

 

“Tôi lo cho cô ấy, chăm sóc cô ấy, thương xót cho vết thương của cô ấy, như là nhiệm vụ của người chồng, tôi đã từng yêu cô ấy nhưng đó là việc của 1h trước, hiện tại tôi thật sự hận cô ấy”

 

 “Có yêu mới có hận” 

 

“Đúng, nhưng tôi rất lý trí vì vậy mà cô ấy mới thấy tôi nhàm chán”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Anh giống tôi, tôi cũng rất lý trí, chồng tôi không yêu tôi, tôi có thể ngừng cuộc hôn nhân ngay lập tức mà không một chút đắn đo, chỉ là tôi cần một lý do chính đáng hơn để kết thúc nó”

 

 “Tôi có thể giúp cô, hiện tại tôi cũng đã tính chuyện ly hôn, tôi sẽ kiện vợ mình với tội danh ngoại tình với chồng cô, cô có thể lấy đó làm lý do”

 

“Cảm ơn anh, nhưng tôi đã soạn được đơn rồi, tôi không tính làm um xùm” 

 

“Cô đúng là người một chút thù hận cũng không có”

 

 “Tôi nói rồi mà, có nhiều thứ cần tôi phải suy nghĩ hơn”

 

Ngập ngừng một lát Hạ An bắt đầu nói về Phan Minh Huệ.

 

 “Thật ra tôi đến với vợ tôi là do sắp đặt, tôi quá bận bịu công việc tại trường, chưa có thời gian nhiều dành cho cô ấy” 

 

“Anh đúng là một người đàn ông tốt bụng, tôi nghĩ hẳn cô ấy đã sai lầm khi phản bội anh” 

 

“Tôi thấy bản thân tôi cũng có phần sai trong  chuyện này, cô ấy muốn có con mà tôi thì chưa muốn, tôi cũng không giỏi thể hiện tình cảm, lại luôn ưu tiên công việc, chắc hẳn do vậy mà cô ấy chán tôi”

 

“Tôi đột nhiên cảm thấy, việc anh đòi ly dị vợ anh vừa rồi là do anh nóng giận mới nói, anh đừng nói với tôi là anh sẽ tha thứ cho vợ anh nhé”

 

“Tôi không biết nữa, tôi có lẽ sẽ suy nghĩ lại, cho cô ấy một cơ hội cũng là cho bản thân tôi một cơ hội”

 

“Tôi đã nói mà, anh còn yêu vợ mình. Mà sao anh biết hai người đó ngoại tình? chỉ vì họ đi chung xe thôi sao? Tôi đoán chắc hẳn có thứ gì khác mới khiến anh nhận ra”

 

“Tôi nhận lại đồ cảnh sát gửi, thấy có một tấm ảnh ngày xưa của cô ấy và chồng cô”

 

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“À ra là vậy” 

 

Vương Diễm cười nhẹ, vậy là anh chưa biết những thứ còn kinh khủng hơn, Hạ An thấy cô cười anh nhíu mày khó hiểu.

 

 “Chẳng lẽ còn gì khác mà tôi không biết sao”

 

“Không có gì đâu, chắc anh sẽ nói chuyện với vợ anh về sự việc này nhỉ?”

 

“Ừ tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, hy vọng mọi thứ sẽ được như tôi mong muốn”

 

“Tôi chỉ biết chúc anh đạt được tâm nguyện”

 

Hai người trên xe tiếp tục câu chuyện, nó kéo dài đến mức khiến cả hai kinh ngạc, đã lâu rồi Hạ An chưa nói nhiều như vậy.

 

Chẳng mấy chốc, chiếc xe vòng vào cổng khu chung cư, Vương Diễm cảm ơn anh lần nữa và rời đi, bóng cô khuất dần sau tán cây, Hạ An ngồi trên xe nhìn cô đi mất bóng mới nổ máy.

 

Chiếc xe đi được một đoạn, anh phát hiện ra Vương Diễm quên đồ trên xe, đó là một chiếc túi của siêu thị.

 

Anh đỗ lại bên đường, mở túi ra xem có vật gì quan trọng hay không, để anh cất đi cẩn thận trước, chỉ là một ít đồ ăn vặt, chai nước và một chiếc thẻ nhớ nhỏ.

 

Chiếc thẻ nhớ được để trong một chiếc túi zip bé xíu, mới đầu không nhìn kĩ Hạ An tưởng đó là viên thuốc nhỏ.

 

Cầm chiếc thẻ nhớ trên tay, anh tỉ mỉ quan sát, anh bật cười thầm nhớ tới cuộc nói chuyện với Vương Diễm vừa rồi, đắn đo trong chốc lát anh tháo điện thoại ra cho thẻ nhớ vào và xem bên trong là gì.

 

Đoạn phim được bật lên, toàn bộ là cảnh nóng của Vũ Thiên Kỳ và Phan Minh Huệ, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau đủ các tư thế, thậm chí họ còn không ngần ngại làm ở những nơi công cộng như nhà hàng, phòng xông hơi, bể bơi, trong rừng.

 

Tay anh nắm chặt lại trên vô lăng, kìm nén cảm xúc muốn nôn mửa, dù anh có thể lờ mờ đoán được, bên trong thẻ nhớ mà Vương Diễm cố tình để lại là gì, nhưng khi xem nó vẫn khiến anh không thể tin nổi.

 

Cơn nóng giận ập xuống thiêu đốt tâm can anh, ném mạnh điện thoại qua một bên, anh gục đầu xuống tay lái ôm miệng khóc nức nở.

 

Hạ An không hiểu nổi, anh chưa đủ tốt với Phan Minh Huệ hay sao, tại sao cô ta lại làm như vậy với anh.

 

Mọi thứ dồn nén vào cơ thể của anh, nó biến thành một quả bom, chỉ chờ bùng nổ.

 

Đôi vai anh run lên từng nhịp, cả cơ thể co vào một góc, đối mặt với cảm xúc hiện tại,  Hạ An chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hai kẻ khốn kiếp đó.