Chương 5
Đêm đến tại phòng bệnh, Vương Diễm đang cầm điện thoại trên tay, khẽ nở một nụ cười, miệng hiện hình vòng cung, Hạ An vừa nhắn tin đến cho cô.
Anh báo với cô là vợ anh phải ở lại theo dõi thêm 1 ngày nữa, ngày mai 9h sáng chụp CT não, anh nhờ cô mua giúp anh một phần đồ ăn.
Xoay chiếc điện thoại trên tay, cô nghĩ một lát rồi đáp lại lời anh, cô cẩn thận hỏi anh ăn gì để cô mua.
Vũ Thiên Kỳ ngồi một bên, anh ta thấy vợ thỉnh thoảng cất tiếng cười khe khẽ, lòng anh ta thấy nhộn nhạo và bất an, chỉ là hiện tại anh ta không dám hỏi cô.
Cảm nhận được ánh nhìn của chồng, Vương Diễm cất điện thoại đi, cô lên tiếng hỏi anh ta.
“Anh có cảm thấy đầu còn đau không?”
“Em vẫn quan tâm anh sao?”
“Anh bớt nói thừa thãi đi, anh đang là bệnh nhân, vừa rồi bác sĩ vào hỏi bệnh anh mà anh ngủ quên nên ông ấy nhờ tôi hỏi lại anh”
Anh ta nghe vậy thì buồn rầu không thôi, cô không còn một chút tình cảm gì với anh ta sao.
“Anh vẫn còn hơi đau, có lẽ vẫn phải theo dõi thêm”
“Vậy sao, vậy tôi đi báo với bác sĩ, hẹn ngày giờ chụp CT não”
Dứt lời Vương Diễm đứng lên đi ra ngoài, cô nhìn thấy vẻ mặt của anh ta là ngao ngán, ra ngoài đi dạo vài vòng dưới khuôn viên chắc sẽ giúp cô đỡ căng thẳng hơn.
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Bước chân cô chậm rãi, khí trời se se lạnh, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua người cô, Vương Diễm khẽ rụt cổ vào sau lớp áo.
Giọng nói nam giới phía sau vang lên bất thình lình, làm Vương Diễm giật mình quay lại.
“Em cũng khó ngủ sao?”
“Là anh hả, em cứ nghĩ anh về rồi cơ”
Hạ An tiến đến sánh bước cùng cô, dáng vẻ cô nhỏ bé co ro sau lớp áo khoác, anh chỉ tay về phía hàng ghế gần một góc tường, nhìn chỗ đó khá khuất gió, anh nói.
“Chúng ta qua kia ngồi nhé”
“Được, em cũng mỏi chân rồi”
Cả hai nhanh chóng đi đến ghế và ngồi xuống, anh lôi từ túi ra 2 gói kẹo dẻo, cô ngạc nhiên nhìn 2 gói kẹo dẻo vì đây là loại cô hay ăn.
“Anh nhớ là trong túi đồ em để quên có mấy gói kẹo này, anh đoán là em thích ăn nên anh mua cho em luôn”
“Anh chu đáo quá, sao anh biết sẽ gặp em mà mua vậy”
Hạ An không tránh né câu hỏi khó của cô, anh thoải mái đáp.
“Thì anh cứ mua trước, gặp em lúc nào anh đưa lúc đó”
“Anh cứ cầm theo người vậy sao”
“Ừ nó cũng nhỏ, anh để túi cũng không vướng”
Vương Diễm không bóc trần lời nói dối vụng về từ anh, cô thậm chí còn có chút hưởng thụ, chắc hẳn đây là cảm giác ngoại tình mà chồng cô đã cảm nhận được.
Một chút kích thích, một chút lo lắng, lại có một chút hưng phấn.
“Chồng em đỡ chút nào chưa?”
“Em thấy có vẻ chưa đâu, vợ anh chắc chụp CT xong nếu ổn chắc mai là về nhỉ”
“Anh nghĩ là vậy, Vương Diễm này em có sợ cô đơn không?”
“Em không, từ nhỏ ba mẹ em đi công tác suốt, em toàn ở một mình, em cũng thích cảm giác ở một mình lắm. Chỉ là sau này em kết hôn em lại suy nghĩ khác đôi chút, giờ có lẽ em nên quay về đúng bản chất của em rồi”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô cười nhẹ, Hạ An cảm nhận được sự đau xót của cô, rõ ràng cô rất sợ cô đơn, cô ao ước có một gia đình trọn vẹn, tay anh nắm chặt lại.
“Ba mẹ em có khó không?”
“Sao anh lại hỏi vậy? Họ ít quan tâm tới em, họ quan tâm con trai họ hơn”
“Ra vậy, em trai em hẳn đã lấy hết tình thương của ba mẹ em rồi, anh xin lỗi”
“Cũng không sao đâu anh, thằng bé ngoan và giỏi nữa, em có chút tủi thân nhưng ít ra ba mẹ em vẫn cho em ăn học, em biết ơn họ lắm”
“Em đúng là ngoan ngoãn hiền lành, anh mà có người con gái như em chắc anh yêu thương tới chết”
Cô bật cười thành tiếng, tiếng cười cô trong vắt, dưới ánh sáng mờ ảo, anh cảm nhận có thứ gì đó toát ra từ người Vương Diễm.
Vương Diễm cũng cảm nhận được không khí có chút khác biệt, cô lúng túng đứng lên, khẽ lảng tránh ánh mắt từ anh.
“Em thấy cũng muộn rồi, em lên đi về phòng thôi”
“Cũng 9h hơn rồi, em về trước đi, anh vẫn muốn ngồi lại một lát”
“Vậy em đi nhé, cảm ơn anh vì mấy gói kẹo”
Cô vừa đi vừa vẫy tay chào anh, Hạ An ngồi lại ghế trầm ngâm, ánh mắt anh nhìn vào mặt đất, ngồi gần 30p sau anh mới đứng dậy đi vào bệnh viện.
Vương Diễm trở về phòng, nhận ra Vũ Thiên Kỳ vẫn còn thức, anh ta nhìn chằm chằm cô, miệng ấp úng mở lời.
“Em đi lâu vậy, anh chờ em mãi”
“Tôi không ép anh phải chờ tôi, nếu anh mệt cứ đi nghỉ, anh là bệnh nhân hãy lo mà dưỡng sức, đừng suy nghĩ những thứ vớ vẩn nữa”
Vũ Thiên Kỳ biết bản thân đuối lý, anh ta không có quyền tra hỏi gì cô cả, cho dù cô có đi đâu ở với ai đi chăng nữa.
Mặc kệ anh ta, Vương Diễm nằm xuống giường nhỏ bên cạnh, cô nhớ tới gương mặt của Hạ An, tim đột nhiên đập mạnh lên, cô cố gạt hình ảnh anh ra khỏi đầu, mất một lúc trằn trọc cô mới vào giấc.
Gần đến 8h sáng mọi thứ chuẩn bị xong, Vương Diễm chờ bác sĩ thông báo đến lấy giấy khám đi chụp CT, cô không mở lời nói thêm chuyện gì với Vũ Thiên Kỳ cả, ngoài việc liên quan đến bệnh trạng của anh ta.
Vũ Thiên Kỳ vẫn đưa mắt nhìn cô, anh ta vẫn muốn hòa giải với vợ, chính vì vậy anh ta vẫn cố ý nói tay chưa khỏi để cô đút cháo cho anh ta, thật lòng anh ta đã khỏe hơn rất nhiều rồi thậm chí có thể chạy nhảy, mưu kế này bày ra cũng chỉ để níu kéo cô ấy thôi.
Cánh cửa phòng bật mở, y tá bước vào gọi cô vào phòng riêng của bác sĩ, dặn Vũ Thiên Kỳ ở lại thay băng, y tá đưa cô giấy thu phí còn dặn cô một số điều, cô gật đầu cầm giấy tờ đi nộp viện phí.
Mất gần 10p mới xong, cô vội quay lại phòng bác sĩ chữa bệnh cho chồng, đang định mở cửa cô thấy bóng Hạ An từ phòng đó bước ra, anh còn được đích thân bác sỹ tiễn.
“Cảm ơn cậu nhé, có gì tôi sẽ đền đáp cậu sau”
“Giáo sư Hạ cứ khéo đùa, chuyện nhỏ với em thôi mà, anh cần gì cứ nói với em”
Hạ An nghe cậu em nói xong, gật đầu bước nhanh đi xa, bóng anh biến mất ở ngã rẽ cô mới tiến đến cửa phòng bác sĩ, đưa tay lên gõ nhẹ, giọng bác sĩ vang lên.
“Vào đi”
“Chào bác sĩ”
“Vợ bệnh nhân Vũ, cô tới đây ngồi đi”
“Dạ, không rõ chồng em có bị nặng lắm không ạ”
“Theo tình hình thì cậu ý khỏe rồi, tôi kiểm tra thấy ổn lắm nhưng mà vẫn nên ở lại chụp CT não đi”
Đúng lúc này y tá đi vào, cô ấy gấp gáp gọi bác sĩ.
“Bác sĩ bệnh nhân phòng 208 có chuyển biến xấu”
“Được tôi qua luôn, à cô chờ tôi lát nhé”
“Vâng anh cứ đi đi ạ”