Tự Tha Thứ

Chương 7



Chương 7

 

Tiếng bên ngoài vang lên, làm cả hai giật mình, vội gỡ nhau ra mặc quần áo chỉ là không kịp, cửa phòng bật mở ra. 

 

“Á hai người làm cái gì vậy hả”

Nữ y tá hét lên, tay cô vẫn cầm chùm chìa khóa phòng, đây là phòng thay đồ mà sao hai người này lại làm tại đây, đúng thật là không chấp nhận được.

 

Đi bên cạnh nữ y tá còn có vài người nữa, trong đó có cả Hạ An và Vương Diễm, bác sĩ đứng phía trước hai người quát lên tức giận.

 

 “Đây là bệnh viện, không phải nhà nghỉ mà anh chị làm chuyện đồi bại này, mời anh chị ra khỏi phòng này cho tôi”

 

Vũ Thiên Kỳ và Phan Minh Huệ hóa đá, hai kẻ khốn khổ mặc lại đồ để che chắn bản thân, đã bị nhìn thấy hết rồi, họ chỉ còn biết im lặng mà đi ra khỏi phòng.

 

Phan Minh Huệ ra khỏi phòng thì bật khóc, nhào đến phía Hạ An, anh đứng né khỏi cô ta, ánh mắt anh tràn ngập sự kinh tởm, cô ta nhìn mà sững sờ.

 

 “Chồng à, hiểu nhầm thôi, là anh ta cưỡng bức em đó”

 

 “Cô im đi, ai bên ngoài cũng nghe thấy cô rên rỉ, sướng thế còn bảo cưỡng bức, ai tin nổi lời con đĩ như cô” 

 

Cô ta sốc đến mức ngừng khóc, lần đầu tiên thấy Hạ An mắng người khác, mà còn dùng từ ngữ thô tục như vậy để mắng, anh chưa dừng lại còn nói thêm.

 

 “Cô làm ơn đừng chạm vào người tôi, tôi rất sợ bẩn, nhất là người bẩn thỉu như thú vật”

 

Nói xong Hạ An rời đi ngay lập tức, Phan Minh Huệ gào lên đuổi theo anh ấy, miệng cô ta còn liên tục kêu oan cho bản thân. 

 

“Chồng ơi anh tin em đi mà, anh tin em đi mà anh…”

 

Vương Diễm hài lòng nhìn tất cả sự việc mà cô đã sắp xếp, còn Vũ Thiên Kỳ như không tin vào tai mình, anh ta bị Phan Minh Huệ vu cho tội cưỡng bức, anh ta như tỉnh táo lại, ngước mắt lên tìm kiếm hình ảnh của vợ mình.

 

Anh ta nhận ra Vương Diễm rất bình thản, cô không chửi bới, gào khóc hay làm loạn gì, Vũ Thiên Kỳ trong lòng hoảng loạn, giờ nghĩ lại anh ta biết bản thân đã ngu ngốc như thế nào rồi.

 

“Diễm Diễm em nghe anh giải thích, anh với cô ấy…” 

 

“Khỏi cần, anh với cô ta tôi biết cả rồi. Anh mau chỉnh lại y phục đi, sắp tới lượt anh khám rồi đó”

 

Vương Diễm xoay người rời đi, giờ đối diện với anh ta cô chỉ thấy buồn nôn thôi, mong anh ta khỏi nhanh lên chút để cô mau thoát khỏi chốn này.

 

Anh ta nghe vậy, đành lùi thủi đi đến phòng khám, cả quãng đường anh ta không dám ngẩng đầu lên, vì sự việc vừa rồi quá đỗi nhục nhã.

 

Mất một thời gian cũng khám xong, anh ta đều ổn cả theo dự tính chỉ  3 ngày nữa là được xuất viện, Vương Diễm thấy đã đến giờ trưa, cô để anh ta từ về phòng còn bản thân đi mua cháo ở căng tin, anh ta chưa kịp mở miệng nói gì đó thì cô đã đi thẳng.

 

Cô thật sự thấy anh ta quá lắm lời, bản thân cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, giải thích với cô để mà làm gì, đúng là phí thời gian và nước bọt với kẻ như anh ta.

 

Vương Diễm cầm theo bát cháo nóng, đến thang máy cô chờ lên mà người vào quá đông, do mọi người đều đi mua đồ ăn vào giờ này, cô thở dài nhìn về phía thang bộ, cô đành đi bộ vậy chứ chờ còn lâu hơn. 

 

Lên đến tầng 5, cô thấy bóng người đang đứng ở đó, cô không để ý quá nhiều đi lên tầng 6, chợt người đó cất tiếng gọi tên cô. 

 

“Vương Diễm, nói chuyện với anh chút nhé”

 

“Anh Hạ, anh chưa về sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Anh đứng đây chờ em mãi, anh đoán em sẽ đi thang bộ nên” 

 

“Em nghĩ chúng ta không có gì nói nữa đâu”

 

“Tại sao không, có rất nhiều là đằng khác, đi theo anh”

 

“Em cần mang cháo lên cho anh ấy”

 

“Anh nhờ y tá giúp rồi, mau đi thôi”

 

Anh cầm tay cô lôi đi, cho dù cô chưa hề đồng ý đi cùng anh, Vương Diễm vùng vẫy vô ích tay cô bị anh nắm quá chặt, cô đành buông xuôi để anh đưa tới khuôn viên bệnh viện, ngay tại chiếc ghế tối hôm trước. 

 

Tiếng của Hạ An vang lên nhẹ nhàng, đôi mắt anh chăm chú nhìn gương mặt của cô.

 

“Em độc ác quá Vương Diễm” 

 

“Em sao, anh có hiểu nhầm gì em không”

 

 “Hiểu nhầm, em đó miệng nói không muốn trả thù mà em làm gì đây?” 

 

Cô lặng im một lát, nhìn thẳng anh chậm chạp lên tiếng.

 

 “Em chỉ nói không trả thù khi em không hận thù, nhưng em hận rồi”

 

 “Em cũng khéo lắt léo lắm” 

 

“Xin lỗi đã lừa anh như vậy, nhưng cũng tại anh trước, chính anh đã khiến em tổn thương, khi anh cố tình cho em thấy bản bệnh án của anh ta” 

 

Hạ An kinh ngạc chốc lát, vậy tin nhắn cô hẹn anh đến để nhìn trực tiếp đôi cẩu nam nữ kia, là vì cô báo thù anh vụ đó sao. 

 

“Em trả thù cả anh hả?”

 

Đầu cô khẽ gật nhẹ, anh vò vò mái tóc, rồi lại đột nhiên cười lớn, Vương Diễm trợn mắt nhìn anh, anh đây là phát điên rồi sao.

 

 “Em đúng thật là, anh đúng là sai khiến em đau khổ khi biết sự thật, nhưng anh xuất phát từ sự thương cảm với em, anh chưa bao giờ có ý ăn miếng trả miếng với em vụ thẻ nhớ”

 

Vương Diễm ngại ngùng, cô tránh ánh nhìn của Hạ An, giọng cô lí nhí vang lên.

 

 “Vậy coi như chúng ta hòa”

 

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

 “Hòa?”

 

Cô khó hiểu nhìn anh, kiểu như muốn nói vậy anh muốn gì, Hạ An cúi xuống sát mặt cô, anh thầm thì. 

 

“Anh không muốn hòa, anh muốn em thắng”

 

Vương Diễm khó tin nhìn anh, ý anh là gì cô không hiểu được, Hạ An chỉ cười cười với cô, rồi xoay người rời đi, đi được một đoạn tiếng anh từ xa vọng lại vào tai cô. 

 

“Vương Diễm em cứ chờ kịch hay sắp tới đi, là anh tặng em”