Chương 3:
“Giờ thì hoặc là anh đ.á.n.h ngất tôi rồi lôi vào ký cho anh, hoặc biến đi cho khuất mắt!”
Mặt Tư Niên đỏ bừng như gan heo, trừng tôi một cái độc địa rồi kéo Kiều Tâm bỏ đi.
Sự tức giận nghẹn lại trong ngực, tôi nghĩ ngợi một lát, tiện tay mua ngay một cây gậy bóng chày. Cầm lên thấy vừa tay, tôi lập tức bắt taxi đến chỗ ở của Kiều Tâm.
Tôi gọi thợ khóa, lại gọi cả nhân viên quản lý tòa nhà đến.
“Căn hộ này đứng tên ai?”
Người quản lý cung kính đáp:
“Ngài Tư Niên.”
Tôi mỉm cười, rút giấy chứng nhận kết hôn ra:
“Đây là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi. Làm ơn mở cửa giúp.”
Cửa được mở rất nhanh. Tôi tiễn họ đi rồi sải bước vào trong.
Trong phòng, ảnh chụp của Tư Niên với Kiều Tâm được treo đầy.
Anh không cười, nhưng vẫn có rất nhiều tấm.
Từ sau khi chúng tôi tốt nghiệp, Tư Niên bận bịu công việc, ảnh chụp chung càng ngày càng ít. Ban đầu còn nằm quay lưng ngủ, rồi ngủ riêng phòng, cuối cùng đến cả nhà cũng tách biệt. Khi anh dẫn những người đàn bà khác về, tôi mới thấm thía: tình cảm đã thực sự tan vỡ mất rồi.
Đi một vòng, tôi khẽ đ.á.n.h rơi một vật trang trí bằng ngọc tím.
Đó vốn là thứ bà nội thích, tôi mua để tặng bà, nào ngờ bà chẳng qua nổi mùa đông năm đó.
Hóa ra nó đã bị anh lấy đi, dùng để lấy lòng tình nhân.
“Hừ.”
Không chút do dự, tôi vung gậy, những tiếng “rầm rầm” vang dội, chỉ chốc lát cả căn phòng đã bị tôi đập tan tành.
Có lẽ tôi dùng sức quá mạnh, “tách… tách…”, m.á.u nhỏ xuống sàn.
Ngẩng đầu lên, tôi lau vội dòng m.á.u mũi, cúi xuống liền chạm ngay ánh mắt kinh hãi của Kiều Tâm và cái nhìn đầy lửa giận của Tư Niên.
“Lâm! Thủy! Họa!”
“Ọe!” Tôi giả vờ muốn nôn. “Đừng gọi tên tôi, vừa nghe thấy là tôi đã muốn ói.”
Tôi chống gậy bóng chày lên n.g.ự.c anh, từng chữ rành rọt:
“Ngày mai, chúng ta gặp nhau ở Cục Dân chính.”
Cơn tức tôi coi như đã xả xong. Cái hôn nhân này, tôi chẳng muốn kéo dài thêm một ngày nào nữa.
“Lâm Thủy Họa, tôi đã nhịn em quá lâu rồi!”
Gân xanh nổi đầy trán, Tư Niên hung hãn ép tôi vào tường.
Máu mũi lại chảy, tôi ngửa đầu, ép nó chảy ngược trở lại.
“Sao thế?” Anh buông lỏng tay, tôi dễ dàng thoát ra một bước.
“Tôi bốc hỏa thôi, bị anh với tình nhân của anh làm tức đấy.”
Tôi đặt gậy lên vai, nhìn thẳng anh:
“Tư Niên, tôi cũng đã nhịn anh quá lâu rồi. Mau ly hôn đi. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Cả đời này, đừng gặp lại nữa.”
Kiếp sau… cũng đừng gặp lại.
Đau lắm. Quả thực là… quá đau rồi.
Có bài học lần trước, hôm sau Tư Niên chỉ đến một mình.
Chúng tôi chẳng nói với nhau lời nào, lập tức ký tên.
Con dấu “cộp” xuống, chúng tôi chính thức có được tờ giấy ly hôn.
Anh không thèm nói thêm một câu, quay lưng bước đi, dứt khoát không ngoái đầu.
Tôi nhìn bóng lưng ấy thật lâu, chợt nhớ về một đêm đông xa xưa.
Khi đó anh nhét chiếc túi chườm nóng vào tay tôi, nói:
“Tiểu Họa, em đi trước đi. Anh muốn nhìn theo em.”
Đôi tay ấm áp, ánh mắt nóng bỏng ấy, từng khiến biết bao đêm đông của tôi không còn lạnh giá.
Tôi thở ra một hơi trắng, lau khô nước mắt, rồi ngồi lên chuyến xe rời khỏi thành phố C.
Tư Niên, chúng ta… chắc sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Tôi dọn vào một bệnh viện, bắt đầu tiếp nhận trị liệu một cách hời hợt.
“Giường 18! Sao chị lại lén rút kim nữa hả?!”
Người đang chống nạnh mắng tôi là một y tá thực tập, tuổi còn rất trẻ, làm việc thì nhanh nhẹn, mà khi mắng người cũng… chẳng chút nể nang.
Tôi rụt vai, ngoan ngoãn để cô nhóc dạy dỗ.
“Chị có phải không muốn trị liệu nữa đúng không? Nói mau!”
Tôi đảo mắt, nửa thật nửa giả đáp:
“Tôi thấy nó lạnh quá… thật đấy. Em có thể tìm cho tôi cái túi chườm nhỏ nhỏ được không?”
Cô bé còn bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn tức tối đi lấy cho tôi một chiếc máy sưởi cầm tay xinh xắn.
“Không được lén rút kim nữa!” – cô cúi xuống dặn dò:
“Có còn đau không?”
Tôi nhìn vào mắt cô, sống mũi bỗng cay cay.
Lâu lắm rồi chẳng có ai hỏi tôi có đau không.
Những người từng quan tâm tôi… đã chẳng còn trên đời này nữa.
“Không đau, không đau. Cảm ơn y tá Tiểu Chu nhé.”
Nói không đau là giả.
Mới nửa tháng, tay tôi đã bị chọc đến tê dại.
Đêm đến thì đau không ngủ nổi, tôi chỉ biết dắt theo giá truyền dịch lang thang khắp hành lang.
Trong phòng trực chỉ có y tá Tiểu Chu, cô đang vừa lau nước mắt vừa làm việc.
Tôi gõ nhẹ lên bàn:
“Sao vậy?”
“Suỵt!” – cô ngó quanh, thấy không ai mới hỏi tôi:
“Chị sao không ngủ?”
Tôi chỉ vào giá truyền dịch:
“Không ngủ được. Ra ngoài đi dạo một chút thôi.”
Cô nhìn sắc mặt tôi, giơ tay chạm vào trán:
“Có phải đau không?”
Đáng lẽ tôi định nói không, nhưng chẳng hiểu sao, lại gật đầu.
Cô vẫy tay gọi tôi.
Tôi đẩy cửa bước vào phòng trực, ngồi bên cạnh, ăn hết một khối bánh mì ngọt lịm, cùng cô xem liền năm tập phim ngược tâm cẩu huyết, rồi dùng hết một túi khăn giấy.
Mãi đến lúc trời tờ mờ sáng, cô mới giục tôi về phòng.
Tôi còn dặn:
“Chờ tôi xem cùng nhé, tôi nhớ cốt truyện rồi đó. Em không được lén xem riêng đâu đấy!”
Tiểu Chu cười gật đầu:
“Được, được. Mau về ngủ đi!”
Sau ba lần cùng Tiểu Chu xem phim đêm, một hôm khuya, tôi nhận được điện thoại từ Tư Niên.
“Em đang ở đâu?”
Tôi nhướng mày:
“Có liên quan gì đến anh?”
Khi còn là vợ chồng, anh còn không có quyền hỏi.
Giờ ly hôn rồi, sao lại hỏi được chứ?
Anh bị tôi chặn họng, liền dứt khoát cúp máy.
Tâm trạng đang tốt của tôi tức khắc tiêu tan, tôi hậm hực kéo anh vào danh sách đen.
Tiểu Chu đang cùng xem phim, nhỏ giọng hỏi:
“Đấy là… người nhà chị sao?”