Chương 4:
Tôi khoát tay:
“Tôi không có người thân. Người nhà tôi đều đã mất rồi.”
Cô chỉ vào điện thoại:
“Vậy… còn anh ta?”
Tôi nhìn màn hình, nghĩ một chút, đáp:
“Anh ta? Chỉ là một kẻ đáng ghét thôi.”
Đúng vậy, rất đáng ghét!
Chỉ một cú điện thoại cũng không thể gây bao nhiêu sóng gió trong đời tôi.
Ban ngày tôi vẫn ngủ, vẫn chữa trị.
Ban đêm thì lang thang.
Gặp ca trực của Tiểu Chu thì cùng cô xem phim truyền hình.
Nhưng cái kẻ phiền phức ấy không chỉ xuất hiện một lần.
Một tuần sau, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:
“Em đưa tôi vào danh sách đen rồi?”
Tôi bĩu môi, kéo luôn số đó vào danh sách đen tiếp.
Mấy năm nay Tư Niên kiếm được chút tiền, chẳng biết ai nuông chiều mà rèn ra cái tính không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Tôi vất vả lắm mới chợp mắt được, lại bị anh gọi điện liên hồi đến tỉnh cả người..
“Alô!” – giọng tôi khó chịu, mắt còn chưa mở nổi.
“Sao em không ở nhà?” – giọng Tư Niên thông qua điện thoại truyền đến.
“Tch.” – Tôi nhăn nhó, nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi:
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tiền chuyển vào thẻ nào của em?”
“Thẻ nào cũng được. Có chút chuyện vặt thế mà anh cũng gọi điện hỏi à?”
“Đừng cúp máy!”
Tôi đưa điện thoại sát hơn, cáu kỉnh:
“Có gì thì nói nhanh, có rắm thì mau thả.”
“Sao em không ở nhà?” – anh lặp lại lần nữa.
Tôi chợt lóe sáng, hỏi ngược:
“Anh đang ở nhà tôi à?”
“Tôi khuyên anh mau ra ngoài đi. Căn nhà đó tôi đã gửi cho môi giới rồi, có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tới xem. Anh biết điều mà cút đi ngay, đừng chắn đường kiếm tiền của tôi.”
“Em định bán à?” – giọng anh bỗng cao vút – “Em muốn bán căn nhà đó à?”
Tôi cố kìm nén sự bực dọc:
“Không bán thì giữ lại để đẻ con chắc? Bớt lải nhải đi, cút ra ngoài ngay cho tôi.”
“Em đang ở đâu?” – giọng anh nghe ra có chút nghiêm túc.
“Liên quan rắm gì đến anh!”
Tôi lập tức cúp máy, kéo vào danh sách đen, rồi xóa luôn.
Một loạt thao tác, nhưng rốt cuộc lại không ngủ nổi nữa.
Cứ thế mở mắt đến tận bình minh.
Trong thời gian đó lòng tôi đã mắng Tư Niên mười triệu lần.
…
Tức giận đến mấy cuối cùng tôi vẫn bị y tá Tiểu Chu kéo đi điều trị cho ngoan ngoãn.
Nhưng một khi đã về quê điều trị vẫn khó tránh việc gặp người quen.
“Thủy Họa?” Tôi nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, là bạn thân thời cấp ba của tôi.
“Đồng Niệm?”
Bạn cũ gặp nhau, tất nhiên phải hàn huyên đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm đó được y tá Tiểu Chu đồng ý, tôi hiếm hoi có chút thời gian ra ngoài.
Tôi chọn ăn lẩu.
“Cậu dạo này thế nào?” Đồng Niệm dè dặt hỏi.
Tôi cười nói: “Cũng ổn, tiền không thiếu, nhưng mạng không còn dài.”
Đôi đũa trên tay cô ấy run lên, sững lại nhìn tôi.
Tôi vẫn chăm chú gắp miếng thịt đưa vào miệng, mãi mới phát hiện nước mắt cô rơi xuống từng giọt lớn.
“Ê, cậu… sao vậy?” Tôi vội vàng rút hai tờ giấy giúp cô lau nước mắt, tay chân luống cuống.
“Cậu bị gì vậy”
Tôi xua tay cười nhạt:
“Bệnh này không chữa được đâu. Không sao đâu, cũng chưa c.h.ế.t ngay được”
“Cậu với Từ Vọng vẫn còn như trước à?”
Nhắc đến Từ Vọng, ánh mắt cô chợt tối lại, khẽ đáp:
“Ừ.”
Tôi cũng không khuyên nhủ gì. Không nhất thiết ai cũng cần phải nghĩ cho thông suốt, sống trên đời, miễn sao thấy vui là được.
“Có thể nhờ cậu một chuyện không?” Ra khỏi quán, tôi dậm chân hỏi cô.
“Cậu nói đi.”
“Đừng nói cho ai biết là cậu gặp tôi nhé. Nếu có thời gian thì đến thăm tôi nhiều một chút.”
Có lẽ vì gió lạnh thổi qua, khóe mắt cô đỏ hoe:
“Ừ.”
“Tư Niên có biết không?”
“Ừ. Chúng tôi ly hôn rồi, anh ta không cần biết.”
Đồng Niệm không nói thêm gì, cả hai chúng tôi lặng lẽ nhìn về phía trước.
Ngày còn đi học, tôi với Tư Niên từng là cặp tình nhân rất thân thiết, còn Đồng Niệm thì chỉ biết chạy theo Từ Vọng.
Gió bấc gào thét, cho dù từng có những tháng ngày đẹp đẽ, cuối cùng cũng chỉ như mây khói, thoáng chốc tan biến.
Trở về phòng bệnh, vì ăn uống không đúng quy định, tôi bị y tá Tiểu Chu bắt quả tang, mắng cho một trận. Tôi ngoan ngoãn nhận lỗi, hứa sẽ không tái phạm.
Nhưng cô ấy chưa chịu thôi, còn lấy kéo định cắt tóc tôi. Tôi giữ chặt không cho.
Chúng tôi giằng co suốt hai ngày.
“Chỉ là ra ngoài ăn một bữa thôi, sau này không đi nữa chẳng phải xong sao? Sao lại phải cắt tóc?” tôi cãi.
Y tá Tiểu Chu kiên nhẫn giải thích:
“Chị sắp bắt đầu hóa trị rồi. Hóa trị sẽ làm rụng tóc, cắt ngắn đi sẽ tốt hơn.”
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:
“Không hóa trị… có được không?”
Y tá Tiểu Chu tức giận, tôi cười an ủi cô: “Ừ ừ, được rồi, được rồi, tôi sẽ suy nghĩ, suy nghĩ!”
Cô còn định nói thêm thì một bóng người cao lớn bước vào, đi thẳng về phía tôi.
“Tìm ai?” cô hỏi.
Anh ta không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn tôi như cố soi ra mưu kế gì đó trên mặt tôi.
“Tìm tôi á, em buông tóc tôi ra đi.” tôi nói.
Cô chau mày nhìn người đàn ông, rồi liếc tôi, nhỏ giọng: “Có việc thì gọi em nhé.”
Tôi gật đầu rồi tiễn cô ra.
Quay đầu nhìn Tư Niên, tôi hỏi: “Không phải anh cùng Kiều Tâm đón Tết Dương lịch sao?”
Valentine, Giáng sinh, năm mới… Kiều Tâm luôn có đủ lý do để lôi anh đi. Có một quãng thời gian tôi còn ghét mọi dịp lễ, vì chúng làm tôi thấy… cô đơn.
Nhưng dần cũng quen, tôi thấy một mình cũng được, nhưng anh vẫn cứ làm tôi thấy khó chịu.
“Lại là trò gì của em nữa đây?”
Nghe anh nói, trong lòng tôi chợt đau, hóa ra dù đã quen sống với những lưỡi d.a.o sắc, nhưng khi vết thương bị xé ra vẫn còn thấy đau.
Tôi thở dài: “Đúng, đây là chiêu mới của tôi, đừng bị lừa, đi đi.”
“Cùng anh đi.” Anh kéo lấy tôi, tôi bất ngờ bị kéo đi vài bước.